Chương 9: Thăm dò quỷ phòng bí ẩn

Nhân lúc bọn họ nói chuyện, Ninh Tri mở tủ giày ra nhìn.

Quả nhiên là không có giày.

Thanh Lan nhìn thấy hành động của cô gần như sợ chết khϊếp, nhưng thái độ bình tĩnh của đối phương, ngược lại có vẻ cô bé chuyện bé xé ra to.

Sau khi Quan Tuyển rời đi, Trương Xuyên lại xem cái này nhìn cái kia, dường như cậu ta cảm thấy rằng mấy người chơi nữ ai cũng không đáng tin cậy còn có khả năng liên lụy đến mình, không nói hai lời bèn bỏ đi.

Tuy nhiên, cậu ta lại rụt rè, thả châm bước chân chậm rãi đi đến cánh cửa đầu tiên bên trái, lấy hết can đảm mở nó ra.

Liếc nhìn bên trong vài lần, thấy bên trong có vẻ an toàn, tạm thời yên tâm đi thẳng vào trong.

Cuối cùng còn lại ba người chơi nữ.

Vu Văn Tĩnh quay lại nhìn Ninh Tri, sau đó ánh mắt rơi vào Thanh Lan.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy hỏi với giọng ân cần: “Em có con dao hay thứ gì tương tự không?”

Thanh Lan nhất thời không hiểu: “Hả?”

“Chính là dao nhỏ hoặc kéo linh tinh, bấm móng tay cũng được.”

Ninh Tri nhìn bộ váy dạ hội có phần rườm rà của Vu Văn Tĩnh, đại khái có thể đoán được cô ấy định làm gì, nếu so thì bộ váy ngủ của cô tương đối nhẹ nhàng, dễ di chuyển hơn.

Thanh Lan phản ứng lại, liên tục nói: “Có có có, có bấm móng tay.”

Cô bé vẫn đang mang cặp sách trên lưng, cởi dây đeo xách cặp sách đến trước mặt, với tay vào lấy ra một chuỗi chìa khóa, lấy bấm móng tay ra đưa cho Vu Văn Tĩnh.

Vu Văn Tĩnh cảm ơn cô bé, lấy cái bấm móng tay rạch một vết cắt trên váy, xé “xoẹt” một cái.

Kiểu váy là váy dạ hội xòe đuôi cá, dáng sát đường cong cơ thể, phác họa dáng người hấp dẫn lả lướt của người phụ nữ, rất bắt mắt.

Ngay cả Ninh Tri là con gái cũng không khỏi liếc nhìn thêm mấy cái.

Sau khi vào, cửa đột nhiên đứng yên, cô quay lại vặn tay nắm cửa: “Cánh cửa này chỉ là đồ trang trí thôi, chắc phải đợi thông quan mới có thể ra khỏi đây.”

Vẻ mặt Vu Văn Tĩnh bình tĩnh: “Tôi đoán được rồi.”

Hai cô gái nhìn nhau, Vu Văn Tĩnh nói: “Hai người có hứng thú thành lập một đội không?”

“Giá trị vũ lực của tôi còn được, nhưng tôi chơi game không giỏi lắm.”

Tìm kiếm manh mối gì đó vừa nghe đã đau đầu.

Ấn tượng đầu tiên của Ninh Tri với cô ấy không tệ, là một người rất thằng thắng: “Chúng ta tổ đội đi.”

Thanh Lan giơ tay lên, yếu ớt nói: “Hai, hai chị ơi, em có chút sợ hãi, cho em đi theo được không? Em hứa sẽ ngoan ngoãn…”

Ninh Tri nhìn Vu Văn Tĩnh nhún vai, làm giảm đi một chút khí chất lạnh lùng khi được trang điểm tinh xảo.

Ý là cô ấy không sao cả.

“Vậy chúng ta cùng đi thôi.” Ninh Tri thản nhiên nói: “Ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, phải không?”

Trong lúc nói chuyện, Vu Văn Tĩnh đã thay váy dạ hội thành váy bó sát mông, hơn nữa còn dùng vải vóc đã xé xuống cẩn thận bọc hai bàn chân của mình lại.

“Đi chân trần thật sự không quen, nếu cô cần thì tự mình lấy, đừng khách sáo.”

Nửa câu sau rõ ràng là nói với Ninh Tri, người cũng đang đi chân đất.