Chương 15: Tôi nghĩ là không cần đâu, tôi không thích chơi 3 người

“Cô không nhìn tôi thì làm sao mà biết tôi đang cười cô chứ?” Ánh mắt của Mục Tử An càng thêm nhộn nhạo mang theo tình ý nhìn Lê Dĩnh, anh nhìn cô từ ngực đến đùi, cô hôm nay lại mặc váy hai dây màu đen xuyên thấu, nếu đâm vào nhất định sẽ rất sảng khoái, tốt nhất là lúc sau cứ vào tư thế, đem thân thể cô đè ở trên bàn, trực tiếp đâm cô qua chiếc váy ấy, đâm cô đến khi cô không ngừng xin tha nhưng lại không thể động đậy được, tưởng tượng ra thôi cũng thật kí©h thí©ɧ. Lê Dĩnh nói với anh có chút không thoải mái, cô thở dài một tiếng rồi bước chân đi vào nhà ăn bữa sáng. Mục Tử An nheo mắt lại khi nhìn thấy cô rời đi, vẻ mặt bỗng từ từ trở nên trầm lặng, anh chăm chú nhìn chằm chằm vào chân của Lê Dĩnh, cùng với sự chuyển động mông của cô…… Cô bước đi thôi mà cũng đều mang theo cái gì đó thật câu dẫn, khiến Mục Tử An muốn trực tiếp đem cô kéo qua để làʍ t̠ìиɦ. Quả thực trời sinh ra Lệ Dĩnh chính là để đâm mà, nhìn dáng cô đi thôi cũng thực muốn làm cho người ta không ngừng muốn đâm vào.

Mục Tử An thu hồi di động, anh nhịn không được liền nhớ tới vừa rồi tài xế đại ca Tề Mãnh cho anh xem video, vốn dĩ anh khinh thường việc cùng loại người như Tề Mãnh kết làm bằng hữu, nhưng lại không nghĩ tới anh ta cùng mình phẩm vị lại hợp nhau đến như vậy, Mục Tử An bất quá hỏi Tề Mãnh có phải cùng với chị Đạo Du có gì đó hay không, Tề Mãnh liền lập tức nhận tội toàn bộ, còn chủ động lấy ra một cái video cho Mục Tử An xem.

Trong cái video kia, Lê Dĩnh thực chất đi vào cửa WC thì bị côn ŧᏂịŧ cắm vào, tuy rằng không có chụp được mặt cô, nhưng tiếng kêu dâʍ đãиɠ của Lê Dĩnh đã bán đứng cô, Mục Tử An có chút hối hận ngày hôm qua không có tới sớm một bước mà tiến vào trong WC, nếu không thì đã có thể thưởng thức tiếng rên dâʍ đãиɠ của chị hướng dẫn viên du lịch kia rồi, nghe thấy tiếng kêu đầy gợϊ ɖụ© ấy, khiến cho đàn ông thực muốn đâm vào nhiều hơn mà.

“Lần sau, chúng ta có thể cùng nhau chơi.” Tề Mãnh nhìn Mục Tử An, cười nói, “Cậu yên tâm là tôi không phải thích chơi 2 người đâu, nhưng tôi không ngại cùng cậu để cả hai cùng nhau làʍ t̠ìиɦ với cô ta. Dù có là loại phụ nữ nào đi chăng nữa, nhu cầu tìиɧ ɖu͙© của họ vẫn không bao giờ ngừng được mà.”

Mục Tử An từ trước đến nay luôn tự cho mình là siêu phàm, sao có thể đáp ứng với người đàn ông khác cùng chia sẻ phụ nữ cho nhau chứ?

“Tôi nghĩ là không cần đâu, tôi không thích chơi 3 người.” Mục Tử An trực tiếp từ chối.

Tề Mãnh cũng không phải kiểu người thích làm khó người khác, anh vừa cười vừa tránh sang một bên.

~

Lê Dĩnh cầm tiệc đứng mới vừa ngồi vào trên bàn cơm ăn bữa sáng, Mục Tử An liền ngồi ở chỗ đối diện cô.

“Chị Dĩnh à, chẳng lẽ chị chỉ ăn bữa sáng một mình thôi sao?” Mục Tử An vừa cười vừa khẽ hỏi cô.