Chương 10 (H)

Tô Cần bảo Hoa Hòe tinh làm thê tử mình, cho nên Hoa Hòe tinh một lòng một dạ suy nghĩ cách làm một thê tử.

Hiện tại Tô Cần xem như một quan viên, trong nhà cũng có tôi tớ, những công việc nặng như quét tước giặt đồ tất nhiên có người làm hết. Về phần người chăm sóc cuộc sống hàng ngày và ẩm thực —— Mỗi buổi sáng lúc trời còn chưa sáng Tô Cần đã lâm triều, đương nhiên Hoa Hòe tinh không có tinh lực cùng dậy sớm; Mà nhắc tới ẩm thực, trong nhà có người làm cơm không nói, chỉ riêng Tô Cần, tài nấu nướng cũng tốt hơn Hoa Hòe tinh gấp mấy lần.

Vậy nàng còn có thể làm cái gì?

Nàng hỏi Tô Cần, hắn thầm mắng nàng chẳng có chút tự giác của một yêu tinh. Song lại không tiện nói thẳng, chỉ ném cho nàng một quyển sách .

Trước kia vì để Hoa Hòe tinh mau chóng tỉnh lại, hàng ngày trước khi ngủ Tô Cần đều lật quyển xem một lượt. Hai năm qua mộng xuân không ngừng, hắn cảm thấy cả người sắp nhịn muốn hỏng rồi.

Tô Cần để lại sách bảo Hoa Hòe tinh nghiên cứu cho kỹ, nên màn đêm buông xuống, hắn về nhà rửa mặt chải đầu xong, vừa lên giường đã thấy ngay giữa giường sờ được một thân thể mềm mại.

“Giảo Giảo?” Mùa hè khí trời oi bức, Tô Cần vẫn chưa đóng cửa sổ, hắn kéo chăn ra, mượn ánh trăng bỗng chốc thấy rõ người trong chăn.

Hôm nay hắn được Kỳ vương gọi đi quý phủ, trở về hơi muộn, vốn hơi mệt mỏi, bây giờ…

“Sao nàng ở trên giường ta?” Hiếm khi Hoa Hòe tinh thông suốt, Tô Cần biết rõ vẫn cố hỏi, lập tức có tinh thần hẳn.

Hoa Hòe tinh chờ đợi một lúc vốn ngủ mất, lúc này bị Tô Cần đánh thức, nàng ngẩn ngơ hồi lâu mới nhớ ra chính sự của mình, nên mở miệng: “Tô Cần, chúng ta giao hoan đi.”

“…” Có thể đừng thẳng thừng quá được không?

Hắn bị yêu cầu cầu hoan của nàng làm cho chẳng biết trả lời thế nào, Hoa Hòe tinh cho rằng hắn không nghe rõ, bèn bò qua, nhìn hắn lặp lại một lần nữa.

“Nghe nói thỏa mãn nhu cầu sinh lý của trượng phu cũng là trách nhiệm của thê tử.” Làm một yêu tinh thẳng thắn, Hoa Hòe tinh chưa bao giờ biết kín đáo rụt rè là gì, chiếc cằm mượt mà của nàng ghé lên ngực Tô Cần, mở to đôi mắt tròn xoe, dưới ánh trăng con ngươi đen láy mang theo mấy phần xuân sắc, “Tô Cần, chúng ta giao hoan đi.”

Nàng chỉ mặc một kiện trung y, thân thể mềm mại nõn nà tiếp xúc khiến toàn thân Tô Cần nóng bừng sôi trào du͙© vọиɠ, cách y phục cũng có thể cảm nhận được sự trơn mịn ấm áp, hô hấp hắn bắt đầu không ổn định, l*иg ngực trập trùng kịch liệt.

Nhất thời trong đầu Tô Cần như có đốm lửa văng tung tóe.

Hắn nhớ mình thật sự kìm nén quá lâu rồi. Trải qua hai năm trong mộng, hắn từng mơ quá nhiều tư thế; hắn luôn luôn đè nàng bên dưới hoặc thế này hoặc thế kia. Cảnh dâʍ ɭσạи trong giấc mộng đó khiến người ta khó mà nhìn thẳng.

Hoa Hòe tinh dán lại gần treo hai tay lên cổ Tô Cần, ôm hắn muốn hôn mặt hắn. Y phục nàng vốn mát rượi, hiện tại đã bị kéo rời rạc từ sớm, hắn cúi đầu lập tức trông thấy hai ngọn núi tuyệt thế kia, hình ảnh kiều diễm trong mộng tức khắc xoay quanh trong đầu hắn, phía dưới thoáng cái cứng rắn.

Hoa Hòe tinh cảm thấy có vật gì đó ngóc đầu dậy gác lên mình, nàng nhìn dươиɠ ѵậŧ dữ tợn sôi sục giữa hai chân hắn, không nhịn được đưa tay sờ thử: “Hóa ra chỗ này của nam nhân dài tới thế.”

Tay nhỏ mềm mại của nàng di chuyển thứ trướng phồng kia, ôm tâm tính học hỏi nghiên cứu, làm Tô Cần nổi cả gân xanh. Rốt cục hắn không nhịn nổi rên một tiếng xoay người đặt nàng dưới thân.

“Giảo Giảo…” Hắn gọi nàng bằng giọng khàn khàn. Thân thể nặng nề áp xuống, một bên cởi y phục hai người ra, một bên thở gấp vươn tay, lòng bàn tay chu du trên da thịt trắng như tuyết.

Trong mộng hắn và nàng tuy từng gần gũi da thịt vô số lần, nhưng hắn chưa bao giờ chân chính trông thấy đường cong thân thể lả lướt này.

Dưới ánh trăng mờ, lòng bàn tay hắn mơn trớn từng tấc da non mềm, chỉ thấy da thịt bạch ngọc còn nhẵn nhụi trơn mịn hơn giấc mơ nhiều, xúc cảm mịn màng đủ làm dòng máu trong người hắn cuồn cuộn sôi sục.

Hắn cúi đầu tinh tế hôn lên da thịt, ngậm nhụy hoa đỏ dựng thẳng của nàng liếʍ láp. Không bao lâu sau, Hoa Hòe tinh cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn lạ lẫm.

“Tô Cần…” Hoa Hòe tinh khẽ run rẩy nhìn hắn, trong mắt dần dần xuất hiện tầng sương mỏng.

Nàng đưa tay ôm hắn, hai chân giơ thật cao cuốn lấy hắn, ma sát với cơ bắp tiết ra mồ hôi dinh dính, hạ thể ướt nhẹp theo bản năng đón lấy cự vật thô to của hắn.

Tô Cần chống hai tay, đôi mắt đen quan sát nàng. Hắn kéo hai chân nàng vòng qua thắt lưng mình, để tiểu huyệt ướŧ áŧ từ sớm kia nghênh đón vật cứng của hắn, khống chế đôi chân dài nõn nà của nàng để thân thể áp xuống.

“Đau…”

Qυყ đầυ mới xâm nhập miệng huyệt, Hoa Hòe tinh đã đau đớn kêu lên, Tô Cần cúi người hôn môi nàng, tinh tế vuốt ve. Đến khi nàng dần dần thả lỏng, cự vật đột nhiên ngẩng cao lên đầy mạnh mẽ, xông thẳng vào trong.

“Á…”

Hoa Hòe tinh hét lên, chỉ cảm thấy cự vật miễn cưỡng cắm vào thân thể non mềm của mình, khiến nàng khó chịu vì căng tức.

Lúc nàng nuốt chửng tình huống mình nhìn thấy trong mộng xuân đều là tâm trạng vui vẻ, hưởng thụ. Cho đến bây giờ nàng không ngờ rằng, hóa ra chuyện này còn có thể đau như thế.

Trong cơ thể giống như khảm một cái dùi đá, cơ thể mềm mại chịu không nổi sự đυ.ng chạm như vậy, Hoa Hòe tinh nhìn Tô Cần, nhất thời rưng rưng nước mắt.

“Ngoan, nhịn một chút sẽ tốt ngay.”

Cần cổ Tô Cần đỏ lên, cũng chẳng dễ chịu gì, song không thu tay được, chỉ có thể dùng hết sức ấn Hoa Hòe tinh, để mình khảm thật sâu trong người nàng, đến khi vùng xung quanh lông mày nàng giãn ra, hắn mới chậm rãi rút ra cắm vào. Một bên động, một bên mơ hồ gọi nàng: “Giảo Giảo… Giảo Giảo…”

Tô Cần nắm chặt eo thon của Hoa Hòe tinh mang theo nàng di động lên xuống, nàng đau đến chảy cả nước mắt, cơn đau bị xé rách ấy đang tiếp tục giày vò nàng, nàng uốn tới ẹo lui không chịu phối hợp, hắn ấn vai nàng không cho nàng lộn xộn, động tình cúi người khẽ hôn lên trán, vành tai, cổ nàng…

Bờ môi nóng hừng hực dán trên da thịt non nớt mẫn cảm, thân thể rắn chắc của hắn ma sát thân thể trơn mịn của nàng. Số lần tăng lên, dần dà nàng cũng cảm thấy khác biệt, cảm giác ấy quá kỳ lạ, hô hấp của nàng cũng từ từ rối loạn.

“Tô Cần…”

Hoa Hòe tinh dần dần dậy hứng, nàng nhắm hai mắt lại, toàn thân không ngừng run rẩy. Lúc trước còn kêu đau, hiện giờ chậm rãi chẳng nói lời nào, nàng ngửa đầu không kìm lòng được hơi nhếch cái miệng nhỏ nhắn rêи ɾỉ, trong con ngươi toàn là tầng sương mờ.

Tiếng rên ư ư a a kia, cùng với dáng vẻ mất hồn động tình lại nghênh hợp khiến Tô Cần không tự chủ tăng tốc.

Thân thể dưới thân vừa mềm vừa non nớt, hơi thở trong veo, hắn bị sự dày đặc trơn trượt của nàng siết sao bao lấy. Lần đầu tiên Tô Cần tỉnh táo cảm nhận kɧoáı ©ảʍ này, dường như toàn thân đều run rẩy, máu nóng sôi sục, hắn thở hổn hển, l*иg ngực như bị một đám lửa thiêu đốt.

Hắn véo hông nàng điên cuồng va chạm, dùng sức yêu thương nàng, giã đến mức bắp đùi nàng đầy dịch thể trơn trợt. Cũng chẳng biết trôi qua bao lâu, sau khi cấp tốc chạy nước rút một trận, hai người đồng loạt kêu lên, đạt tới cao trào tuyệt vời nhất.



Tô Cần ăn chay hơn hai mươi năm, đột nhiên được khai trai, cực kỳ không phanh lại được.

Hoa Hòe tinh là một yêu tinh, tất nhiên thân thể không mảnh mai như nữ tử bình thường. Tuy lúc phá thân có đau đớn, nhưng nhanh chóng khôi phục trở lại. Ngày hôm sau chẳng những không mỏi eo đau lưng, mà còn tinh thần phơi phới.

Hóa ra chuyện ấy cũng chơi rất vui nhỉ, Hoa Hòe tinh nghĩ thầm. Sau đó nàng còn liên tục lấy quyển ra tỉ mỉ nghiên cứu một phen.

Buổi tối hôm sau, Hoa Hòe tinh lần nữa bò lên giường Tô Cần. Ngay khi hắn vừa cởi y phục của hai người vừa hôn nàng lần nữa đè nàng trên giường, bỗng nhiên nàng mở miệng: “Tô Cẩn, chúng ta đổi tư thế đi.”

“?” Tô Cần nghi hoặc.

Hoa Hòe tinh lấy quyển ra: “Chàng kêu ta nghiên cứu những tư thế này, cũng phải cho ta thử chứ.”

“…”

Tư thế trong quyển sách đều là nữ tử thanh lâu dùng để hầu hạ khách, ban đầu Tô Cần chỉ định cho Hoa Hòe Tinh mở mang trí óc, cũng không tính để nàng học mấy tư thế kia.

Có điều bây giờ nghe nàng nói vậy, hắn có chút hưng phấn.

“Nàng muốn dùng tư thế nào?” Hắn khàn giọng hỏi nàng.

Hoa Hòe tinh chỉ tư thế ‘Quan Âm tọa sen’ ngay trang thứ nhất cho Tô Cần xem: “Lần lượt theo trình tự đi.”

Nói xong đẩy Tô Cần ngã xuống giường, đôi chân dài vượt qua ngồi lên bắp đùi hắn, tay nhỏ bé yêu kiều nhẹ nhàng cởϊ áσ bào của hắn ra, cúi người dán lên thân thể hắn, liếʍ hầu kết của hắn, dọc theo l*иg ngực rắn chắc liên tục liếʍ xuống.

Cơ thể Tô Cẩn căng thẳng một trận, bên dưới lập tức cứng rắn.

Hoa Hòe tinh cảm thấy hạ thân hắn biến hóa, bèn cởi y phục mình ra, chống hai tay ngay hông hắn hơi dùng sức một chút, nâng cơ thể mình lên, tìm nơi nóng rực như lửa kia, chống lên lỗ huyệt mềm mại của mình, nàng ưỡn thẳng người, từ từ ngồi xuống cự vật uy vũ đó.

Mật huyệt non vừa tiếp xúc với qυყ đầυ nóng rực bóng loáng lập tức theo phản xạ co rụt lại. Hoa Hòe tinh lại học theo tranh vẽ, dùng đầu ngón tay gỡ hai cánh hoa ra, tiếp tục ngồi xổm xuống.

Tư thế da^ʍ mị này làm cổ họng Tô Cần khô khốc, hắn híp mắt, nhịn không được lấy tay đè eo nàng dùng sức ấn nàng xuống.

“A…”

Hoa Hòe tinh run rẩy rêи ɾỉ, rốt cục nuốt trọn toàn bộ cự vật sôi sục trong quần Tô Cần. Mị thịt dưới thân nàng vững vàng bao bọc côn ŧᏂịŧ bừng bừng kia, kèm theo từng trận run rẩy, cuối cùng chậm rãi di chuyển.

Nàng từ từ nâng người dậy, sau đó ra sức ngồi xuống, lúc mạnh lúc nhẹ, vừa nhấp nhô, vừa uốn éo thắt lưng, mở to đôi mắt long lanh nhìn Tô Cần, “Chàng cảm thấy thế nào?”

“…” Huyệt thịt dày đặc xoắn lấy Tô Cần, vừa ướŧ áŧ vừa trơn, hắn càng thêm thở dốc.

“Đúng rồi, còn phải nói lời trợ hứng.” Hoa Hòe tinh chợt nhớ ra cái gì, một bên dùng tiểu huyệt cắn chặt chỗ hiểm của Tô Cần phun ra nuốt vào, một bên híp mắt lộ vẻ mê loạn ngất ngây, “Á… phu quân lớn quá… a… phu quân… thϊếp không chịu nổi…”

Hoa Hòe tinh với má lúm đồng tiền đỏ hây hây, hô hấp dồn dập, đôi mắt hạnh khẽ khép hờ, kêu từng tiếng cấp thiết, giọng nói véo von trong trẻo làm du͙© vọиɠ của Tô Cần càng mãnh liệt, rốt cục nhịn không được ngồi dậy, hai tay vững vàng nắm vòng eo nàng, khống chế thân thể nàng mạnh mẽ rút ra đâm vào.

Một đêm này, ân ái triền miên.

Hoa Hòe tinh liên tục thử mấy tư thế đều bị Tô Cần đảo khách thành chủ, hắn nghẹn mấy năm rồi, tinh lực tràn trề. Thân thể nàng mềm mại, tư thế gì cũng không thể làm khó được nàng, hai người chiến đấu một cách say sưa.

Đến nước này, Hai mươi tám tư thế đông cung trở thành tiết mục ngầm hiểu vào ban đêm của hai người.

Hoàn