Chương 1

Tại buổi dạ hội của tập đoàn Phó Hằng.

Sau khi gặp gỡ một số cổ đông, Trần Tĩnh dẫm lên đôi giày cao gót bước ra ban công.

Cô vừa liếc mắt đã thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang kẹp thuốc dựa vào tường, anh đưa điếu thuốc lên môi, hít một hơi, lắng nghe giám đốc Hoàng Mạt của bộ phận đầu tư Uy Viễn nói chuyện.

Hoàng Mạt là một người đẹp nổi tiếng trong giới đầu tư, cô ta có đôi mắt long lanh, giọng nói đĩnh đạc, thỉnh thoảng lại nghịch mái tóc dài để đuôi tóc chạm vào môi.

Tối hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài có khoét eo, làn da trắng nõn nà hiện ra trông rất bắt mắt.

"Tin đồn giữa tổng giám đốc Phó và Hoàng Mạt là thật sao?" Bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói của Tưởng Hòa, Trần Tĩnh giật mình hồi thần, cô thu tầm mắt lại, đặt ly rượu lên môi, nhấp một ngụm, nói: "Không biết nữa."

Tưởng Hòa nhìn cô chăm chú.

"Cậu là thư ký của anh ấy mà không biết à?"

Ngụm rượu chảy vào khiến cổ họng Trần Tĩnh trở nên mát lạnh, cô nói: "Tớ là thư ký, chứ có phải con giun trong bụng anh ấy đâu."

Tưởng Hòa tặc lưỡi, nói: "Cũng đúng."

Một giây sau, cô ấy khẽ kêu lên, Trần Tĩnh quay đầu, ngay lập tức nhìn thấy Hoàng Mạt đang tiến đến như muốn nói gì đó với anh, mà người đàn ông hơi cúi đầu xuống, để mặc cô ta kiễng chân thì thầm vào tai mình.

"Mẹ nó, trông thật xứng đôi." Tưởng Hòa không nhịn được mà thốt lên.

Hoàng Mạt có dáng người mảnh mai, vòng eo nhỏ nhắn, sau lưng lộ ra một khoảng rộng, ở tư thế này, anh có thể dùng một tay để ôm lấy toàn bộ vòng eo nhỏ nhắn của cô ta.

Anh kẹp điếu thuốc vào giữa những đầu ngón tay, khói thuốc bay lượn lờ, như hòa tan vào eo của người phụ nữ ấy.

Dường như Hoàng Mạt có rất nhiều điều để nói, Phó Lâm Viễn nghiêng đầu lắng nghe được một lúc, anh giữ nguyên tư thế đó khá lâu, Trần Tĩnh lặng lẽ nhìn anh một hồi lâu, sau đó thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống uống một ngụm rượu.

Tưởng Hòa lại tặc lưỡi ‘chậc chậc’, lấy điện thoại từ trong chiếc túi nhỏ ra để chụp vài bức ảnh, cô ấy nói: "Trần Tĩnh, để xem sau này ai có thể trở thành phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Phó Hằng."

Trần Tĩnh nhỏ giọng đáp: "Được."

Đột nhiên, có gió thổi đến từ bên ngoài cửa sổ, dự báo thời tiết nói đêm nay gió Tây Bắc sẽ thổi về, Trần Tĩnh quay đầu lại để nhìn ra ban công, váy của Hàng Mạt đã bị gió thổi tung, theo phản xạ, cô ta tự ôm lấy cánh tay mình, giống như rất lạnh.

Cô ta ngước nhìn Phó Lâm Viễn, dáng vẻ hơi yếu ớt.

Phó Lâm Viễn cùng nhận ra cô ta bị gió thổi lạnh, anh nhướng mi mắt, nhìn về phía này, giọng nói trầm thấp vang lên: "Trần Tĩnh."

Trần Tĩnh sốc lại tinh thần, vẻ mặt tự nhiên: "Tổng giám đốc Phó."

"Đến phòng nghỉ lấy một chiếc khăn choàng ra đây."

"Được." Trần Tĩnh trả lời xong liền đặt ly rượu xuống, đi đến phòng nghỉ, tối nay cô mặc một chiếc váy dài màu đen tương đối kín đáo, tóc búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần, mảnh khảnh.

Hoàng Mạt nhìn theo bóng lưng cô rời đi, thầm nghĩ, thư ký Trần thật xinh đẹp.

Cô ta lại nhìn về Phó Lâm Viễn đang dựa vào tường chậm rãi hút thuốc, cô ta mỉm cười rồi tiến gần đến anh thêm một bước, hai người gần nhau đến mức cô ta có thể nhìn thấy một chút xương quai xanh của anh.

Phó Lâm Viễn nhìn Hoàng Mạt bằng ánh mắt thâm sâu.

Sau khi đã lấy khăn choàng, Trần Tĩnh quay lại ban công, hô hấp của cô như ngừng lại khi thấy một màn trước mắt này, cô xoay người nhấc chân định rời đi trước.

Bên kia liền truyền tới giọng nói dễ nghe của Hoàng Mạt.

"Ây da, lạnh quá."

Trần Tĩnh khựng người.

Phó Lâm Viễn ngẩng đầu lên, Trần Tĩnh chạm vào ánh mắt anh, ngay lập tức hiểu ý anh, anh đang thúc giục cô.

Trần Tĩnh bước nhanh đến, đưa khăn choàng cho Hoàng Mạt: "Giám đốc Hoàng, khoác lên đi, đêm nay trời trở lạnh, cẩn thận đừng để bị cảm."