Chương 10

Lục Thần đưa tay véo eo mình, mỉm cười nhìn cô.

Phó Lâm Viễn nhìn chiếc hộp, tiếp tục hút thuốc.

Sau khi cất nó đi, Trần Tĩnh đóng cửa két sắt lại.

Tiếng ‘cạch’ vang lên, Trần Tĩnh đóng nắp mật khẩu lại. Cô đứng dậy, vuốt thẳng váy nhìn về phía bên này.

Phó Lâm Viễn nghiêng đầu, dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn.

Trần Tĩnh nói: "Tổng giám đốc Phó, tôi ra ngoài trước đây."

"Được."

Trần Tĩnh bước chân về phía cửa, lúc đi ngang qua Lục Thần, anh ta mỉm cười nói: "Thư ký Trần, trưa nay cùng ăn trưa nhé."

Trần Tĩnh nhìn anh ta một cái.

"Chuyện này để trưa rồi nói sau ạ, anh Lục."

"Được thôi!" Anh ta cười gật đầu, Trần Tĩnh đi ra ngoài, cô tiện tay đóng cửa cho bọn họ, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô rời đi, Lục Thần mới nhìn về phía Phó Lâm Viễn.

"Cô ấy có bạn trai thật sao?"

Phó Lâm Viễn đi đến sô pha, mở ấm nước, giọng nói lười nhác: "Hình như vậy."

"Lúc trước nói là có, sao bây giờ lại nói hình như?" Lục Thần ngồi xuống cạnh anh.

Phó Lâm Viễn cất giọng trầm trầm.

"Tôi đã gặp qua một lần."

Lục Thần nghe vậy thì hoàn toàn thất vọng.

"Trông như thế nào?"

Phó Lâm Viễn pha trà, ngón tay thon dài giữ cái kẹp trong tay, hơi nước bốc lên làm mờ đi đường nét trên gương mặt anh, bộ dạng của anh giống như lười trả lời.

_

Trở lại văn phòng, Trần Tĩnh mới nhớ ra hôm nay cô quên pha cà phê rồi, thôi buổi chiều cô pha sau. Cô xem qua một lượt lịch trình của Phó Lâm Viễn, cũng may hôm nay không có việc gì.

Giám đốc bộ phận đầu tư Phùng Chí đi vào văn phòng của anh ta, lúc bước trở ra, anh ta mang cho Trần Tĩnh một bản báo cáo tài chính, nhờ Trần Tĩnh giao tới bộ phận tài chính.

Cô có quan hệ tương đối tốt với mấy cô gái bên bộ phận tài chính.

Vừa đến cửa, cô đã bị mọi người kéo vào, kế toán Kiều Tích và Trần Tĩnh giống nhau, cả hai đều gia nhập Phó Hằng với tư cách là thực tập sinh, về sau đều trở thành nhân viên chính thức, cô ta nhìn một lượt xung quanh một lượt, siết chặt tay Trần Tĩnh, hỏi: "Cái hộp sáng nay cô cầm chính là viên kim cương hồng trên hotsearch hả?"

Trần Tĩnh đưa báo cáo tài chính cho cô ta: "Ừm."

"Hóa ra là thật!" Kiều Tích nhận lấy, để sang một bên, hỏi: "Có biết sẽ tặng cho ai không?"

Trần Tĩnh nhìn Kiều Tích vài giây.

"Sao tự nhiên cô lại tò mò chuyện này?"

Thấy vẻ mặt của Trần Tĩnh, Kiều Tích ồ lên một tiếng, cô ta nói: "Cô đừng hiểu lầm nha."

Cô ta đến gần Trần Tĩnh hơn: "Tôi chỉ buôn chuyện thôi, cô còn nhớ sợi dây chuyền kim cương mà trang sức W gửi tới hồi năm ngoái không?"

Khi đó Trần Tĩnh chỉ mới trở thành nhân viên chính thức, cho nên cũng nhớ rõ chuyện này, nhưng ấn tượng cũng không sâu lắm, cô gật đầu: "Có chút ấn tượng."

"Sau này tôi nghe nói chiếc vòng cổ đó đã được gửi đến Philadelphia Mỹ."

Trần Tĩnh hơi sững sờ.

Kiều Tích chớp mắt nói: "Cô nghĩ xem, có phải viên kim cương hồng đó cũng sẽ được gửi đến Philadelphia Mỹ không?"

Đối mặt với vẻ buôn chuyện và sự tò mò của Kiều Tích, Trần Tĩnh hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn không nói với cô ta rằng mình sẽ bay đến đó để giao viên kim cương hồng kia, dù sao cũng liên quan đến chuyện riêng tư của Phó Lâm Viễn.

Cô giơ tay xoa đầu Kiều Tích: "Không phải chuyện của chúng ta, báo cáo tôi đưa cô rồi đó, cô xem nhanh đi nha."

"Thôi được rồi." Kiều Tích nhún vai: "Cô rất thích hợp làm thư ký, không thích bàn tán đời sống tình cảm của ông chủ đẹp trai chút nào."

Trần Tĩnh cười khẽ.

Cô mở cửa, bước vào thang máy rời khỏi phòng tài chính.

Lúc này trong thang máy không có ai, Trần Tĩnh nhìn chằm chằm số tầng đang nhảy lên.

Philadelphia…

_

Trở lại bàn làm việc, Trần Tĩnh nhận được một số thư mời, cô kiểm tra thời gian của những lời mời đó rồi so với lịch trình của Phó Lâm Viên, xong ghi lại.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa.

Vách ngăn trước mặt cô bị người gõ lên, cô ngẩng đầu liền thấy Lục Thần đang mỉm cười nhìn vô: "Thư ký Trần, đi ăn trưa đi."