Chương 12

Phó Lâm Viễn đứng thẳng dậy, nhìn xuống tay đeo đồng hồ, thấp giọng hỏi: "Mua vé máy bay chưa?"

Trần Tĩnh lấy một tấm khăn vuông lau mép khay trà, đáp: "Mua rồi."

Phó Lâm Viễn nhìn cô một cái: "Làm xong thì tan làm."

Trần Tĩnh gật đầu.

"Dạ vâng."

Sau đó người đàn ông quay người đi khỏi văn phòng, dáng người của anh cao lớn, Trần Tĩnh nhìn vài giây mới thu hồi mắt, cầm giẻ đi giặt sạch.

Mọi việc đã hoàn thành xong xuôi.

Trần Tĩnh rót một ly nước, cô uống xong rồi trở lại văn phòng, đứng ở bên cửa sổ có thể nhìn thấy phía xa.

Hoàng Mạt đã lái xe qua đến trước cổng tòa nhà, sau khi xuống xe, cô ta mỉm cười và đưa chìa khóa cho Phó Lâm Viễn. Anh ngậm điếu thuốc, nhìn qua chiếc xe màu đen của chính mình, cuối cùng vẫn quyết định nhận chìa khóa từ tay Hoàng Mạt, anh đi vòng qua đầu xe rồi ngồi vào ghế lái.

Hoàng Mạt mỉm cười ngồi vào ghế phụ.

Hai tiếng tích tích vang lên.

Là điện thoại của Trần Tĩnh, cô cầm lên xem.

Tưởng Hòa: [Cậu có thấy không? Giám đốc Hoàng lái xe đến thẳng tòa nhà để đón tổng giám đốc Phó.]

Tưởng Hòa: [Đỉnh thật, thủ đoạn cũng lợi hại ghê đó.]

Trần Tĩnh: [Ừm.]

_

Vì mua vé máy bay lúc mười một giờ trưa ngày thứ năm, nên sáng sớm Trần Tĩnh đã đến công ty lấy viên kim cương hồng. Vừa đẩy cửa văn phòng ra thì thấy Phó Lâm Viễn đã ở đó rồi, anh đang ngồi vào bàn chỉnh sửa tài liệu, anh nhướng mắt nhìn cô rồi đẩy chiếc túi trên bàn về phía cô.

Trần Tĩnh cấm lấy xem qua.

Viên kim cương hồng được đựng trong đây sẽ tiện lợi hơn nhiều, cô cầm nó lên nhìn anh. Phó Lâm Viễn vẫn đang cầm cây bút máy, khuân mặt anh tuấn.

Trần Tĩnh nói: "Tổng giám đốc Phó, chúng tôi xuất phát đây."

"Ừm." Anh trầm giọng nói: "Chú ý an toàn."

"Được." Giọng nói của Trần Tĩnh dịu dàng hơn một chút, cô bước ra khỏi văn phòng, tay cầm bút của Phó Lâm Viễn hơi ngừng lại, anh ngước mắt nhìn chiếc túi màu đen kia.

Vu Tùng đang ngồi trong ô tô ở dưới tầng đợi Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh cúi người lên xe, Vu Tùng nhìn chiếc túi trên tay cô rồi khởi động xe. Từ việc đến sân bay, qua kiểm tra an ninh cho đến khi lên máy bay, tất cả mọi việc đều rất suôn sẻ.

Hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Trần Tĩnh ra nước ngoài, cô dựa vào cửa sổ, thầm nghĩ muốn ngắm những đám mây ngoài kia nhiều một chút, nhưng cả hành trình quá dài nên cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sau hơn mười tiếng đồng hồ, cộng với cả thời gian chuyển cơ, cuối cùng đã đến Philadelphia rồi.

Trần Tĩnh và Vu Tùng đều đã rất mệt, vì vậy họ nhanh chóng đi nghỉ ngơi trước. Sáng hôm sau, trên bầu trời toàn sương mù, Trần Tĩnh và Vu Tùng xuất phát đi đưa kim cương hồng, họ đến một biệt thự kiểu Châu Âu, Vu Tùng tiến lên phía trước nhấn chuông cửa.

Lát sau, một người đàn bà trung niên ra mở cửa, bà ấy vừa nhìn đã nhận ra Vu Tùng, im lặng vài giây bà ấy nói: "Cô Cố đang nghỉ ngơi."

Vu Tùng cầm lấy chiếc túi từ tay Trần Tĩnh đưa cho bà ấy, nói: "Anh Phó nói, chúc cô Cố sinh nhật vui vẻ."

Bà ấy vừa nghe thế cười nói: "Cảm ơn, có muốn vào nhà ngồi một lát không?"

"Chắc thôi ạ, chúng tôi còn việc phải làm." Vu Tùng cười cười, bà ấy gật đầu không ép, bà gật đầu với Trần Tĩnh, nhìn thoáng qua Vu Tùng rồi mới đóng cửa lại.

Ở cửa biệt thự.

Yên tĩnh một lúc.

Vu Tùng xoay người đi xuống bậc thang, Trần Tĩnh nhìn anh ta vài giây, Vu Tùng cũng nhìn cô, anh ta cười cười, chỉ ngón tay về phía sau: "Hoa hồng trắng của ông chủ."

Đầu ngón tay Trần Tĩnh cứng đờ.

Thời tiên hơi lạnh.

Trần Tĩnh nhẹ nhàng lặp lại: "Hoa hồng trắng?"

Vu Tùng đút tay vào túi áo khoác, đi bên cạnh cô nói: "Là một từ hình dung tôi dành cho cô Cố."

Trần Tĩnh nhìn qua ngôi nhà xa hoa lại xinh đẹp cổ kính kia nói: "Tại sao lại gọi là hoa hồng trắng?"

Vu Tùng bật cười.

"Cô đã nghe qua bài Hoa hồng trắng chưa?"