Chương 13

Trần Tĩnh lắc đầu.

Vu Tùng liếc nhìn Trần Tĩnh: "Khi nào rảnh thì nghe thử đi."

Anh ta tiếp tục: "Cô đừng thấy bây giờ bên cạnh tổng giám đốc Phó có nhiều phụ nữ mà tưởng vậy, mấy cô đó, đều sẽ chỉ là quá khứ thôi, nếu anh ấy muốn kết hôn thì chỉ có cô Cố Quỳnh là đối tượng duy nhất có thể."

Đầu ngón tay để trong túi áo khoác của Trần Tĩnh vẫn cứng đờ, thời tiết ở Philadelphia vào tháng mười lạnh thật. Cô nhỏ giọng hỏi: "Cố Quỳnh là thiên kim tiểu thư nhà nào thế?"

Vu Tùng: "Nhà họ Cố ở Hải Thành, tổng giám đốc Phó và cô Cố Quỳnh lớn lên cùng nhau. Anh ấy lớn hơn cô Cố hai tuổi, còn từng hứa hẹn sau này sẽ cưới cô ấy."

Giọng của Trần Tĩnh càng trầm hơn, cô khẽ thì thầm trả lời.

"Ra vậy."

Tại thời điểm này.

Điện thoại của cô reo lên vài tiếng bíp bíp nhưng tín hiệu không được tốt cho lắm.

Khi cô mở nó ra, màn hình quay vòng vòng một lúc thì tin nhắn của giám đốc Hoàng mới hiện lên trên Wechat.

Hoàng Mạt (Giám đốc phòng đầu tư Uy Viễn): "Thư ký Trần, tôi muốn hỏi cô một chuyện, viên kim cương hồng mà Phó Lâm Viễn đã đấu giá được đó, cô có biết anh ấy đã tặng nó cho ai không?"

Trần Tĩnh hơi đau đầu.

Cô không biết nên trả lời thế nào.

Mà cách đó không xa, giống như truyền đến giọng hát.

"Vẫn đẹp đến thế dù cho tàn nhẫn nhường nào, không thể có được, càng đắt giá…"

"Làm thế nào để đấu tranh, làm sao để giấu đi những sợ hãi trong bạn…"

Hoa hồng trắng của anh.

Trước đây Vu Tùng đã đi Philadelphia vài lần, nên anh ta khá quen thuộc với thành phố này.

Anh ta đề nghị dẫn Trần Tĩnh đi dạo, Trần Tĩnh không từ chối, cô đút tay vào áo khoác, ngắm nhìn thành phố này.

Nếu coi như không nhìn thấy mấy người vô gia cư thì thành phố này cực kỳ xinh đẹp, Trần Tĩnh thở ra một làn sương lạnh, đôi lông mi dài của cô hơi ướŧ áŧ, cô hỏi: "Sinh nhật của cô Cố Quỳnh là ngày nào?"

Vu Tùng nói: "Ngày mười hai tháng mười."

Trần Tĩnh nhìn những chiếc xe chạy trên đường, cô nói: "Sắp đến rồi."

"Đúng vậy, vậy nên chúng ta mới phải mau chóng đưa viên kim cương hồng này cho cô ấy trước ngày sinh nhật." Vu Tùng đưa Trần Tĩnh đi mua cà phê, hai người cầm cà phê tiếp tục đi.

Trần Tĩnh nhấp một ngụm cà phê lạnh hỏi tiếp: "Sợi dây chuyền năm ngoái phía trang sức W gửi tới cũng là để tặng cho cô Cố Quỳnh hả?"

Vu Tùng gật đầu: "Đúng vậy, lúc đó cô mới được chuyển chính thức đúng không?"

"Ừ."

Vu Tùng chậm rãi nói: "Tổng giám đốc Phó rất quan tâm đến cô Cố Quỳnh, cô ấy thích cái gì, anh ấy sẽ tặng cô ấy cái đó."

Trần Tĩnh khẽ ừm một tiếng, uống từng ngụm cà phê, sau đó hai người trở về khách sạn, lúc trước họ mua vé máy bay một chiều, nên lúc này phải mua vé bay về.

Vu Tùng thuận tiện vào phòng Trần Tĩnh để xem vé quay về với cô.

Trần Tĩnh mở laptop ra, nhấp chuột, hai người chọn chuyến bay lúc năm giờ chiều, cũng may mà ở Philadelphia có sân bay nên đi lại cũng thuận tiện.

Trần Tĩnh nhập thẻ căn cước vào bắt đầu mua vé.

Vu Tùng lật vài tờ tạp chí, nói: "Sẵn tiện cô gọi điện thoại cho tổng giám đốc Phó báo cáo tình hình đi."

Đầu ngón tay của Trần Tĩnh hơi khựng lại.

Mấy giây sau, cô cầm điện thoại lên, điều chỉnh cảm xúc, sau đó gọi cho Phó Lâm Viễn.

Điện thoại đổ chuông một lát, đầu dây bên kia bắt máy, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: "Alo."

Trần Tĩnh nhìn màn hình máy tĩnh, nói: "Tổng giám đốc Phó, chúng tôi đã chuyển quà đến tay cô Cố Quỳnh."

Phó Lâm Viễn ở bên kia đang ngậm điếu thuốc, nghe cô nói thì đáp: "Ừ."

"Khi nào hai người về?" Anh mở tài liệu ra, tùy tiện hỏi.

Trần Tĩnh: "Chuyến bay lúc năm giờ chiều."

"Ngày mai chủ nhật, cô nghỉ ngơi cho tốt." Đầu ngón tay anh gõ tàn thuốc, giọng anh trầm ấm, rất êm tai.

Trần Tĩnh ừ một tiếng.

Sau khi yên lặng mấy giây thì anh cúp điện thoại, nghe tiếng tút tút Trần Tĩnh bỏ điện thoại xuống, cô đặt điện thoại lên bàn rồi nhấn nút xác nhận mua vé cho hai người.