Chương 18

Trần Tĩnh dừng lại, nhìn về phía Tưởng Hòa với vẻ mặt cái gì cũng không thể gạt được cậu.

Tưởng Hòa buông đũa xuống, mu bàn tay đặt lên trán Trần Tĩnh: "Vậy tối nay cậu phải chú ý, đừng để bị cảm, tớ thấy trời đột nhiên mưa to như vậy, chỉ sợ cậu không mang ô, nhưng lại nghĩ chắc là cậu đến trường học, chắc anh ta sẽ có ô, không đến mức bị ướt, nhưng không ngờ… mẹ nó chứ."

Trần Tĩnh cười nói: "Tớ không sao, tớ uống chén nước gừng trước là được."

"Vậy là tốt rồi." Tưởng Hòa rụt tay về, nhìn thấy trên giá treo một cái áo khoác âu phục nam, cô ấy ngây ra, chỉ vào cái áo khoác kia: "Đó là cái gì? Cậu gặp được người nào tốt bụng trên đường vậy?"

Trần Tĩnh nhìn theo tầm mắt của cô ấy, sau khi liếc mắt thì hơi khựng lại, cô rời mắt đi, nói mình trùng hợp gặp được tổng giám đốc Phó, đây là áo khoác của Vu Tùng.

Tưởng Hòa sững sờ.

"Cậu và tổng giám đốc Phó thật là có duyên."

Trần Tĩnh khẽ cười.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh anh che ô cho mình.

Cô thầm nghĩ, xấu hổ quá.

Sau khi ăn cháo xong, điện thoại của Trần Tĩnh rung lên, cuối cùng Chu Bạc Vĩ cũng gửi tin nhắn cho cô.

Chu Bạc Vĩ: Trần Tĩnh, em đã đến chưa? Xin lỗi, tối nay anh không thể ra ngoài, giáo viên hướng dẫn có việc cần nhờ anh giải quyết gấp.

Trần Tĩnh nhìn vài giây.

Cô trả lời.

Trần Tĩnh: Không sao, mưa to quá nên em không ra ngoài.

Chu Bạc Vĩ: Vậy thì tốt, đúng vậy, trời đột nhiên đổ mưa, anh còn định nói với em một tiếng, hay là chúng ta hẹn lần sau nhé.

Trần Tĩnh: Lần sau thì thôi, lần sau em bận rồi.

Chu Bạc Vĩ: … À, được.

Đêm nay Trần Tĩnh vẫn pha một ly thuốc cảm uống trước khi ngủ để đề phòng, cô thật sự không muốn xin nghỉ phép nếu không có gì nghiêm trọng. Sáng sớm hôm sau, cô hơi nghẹt mũi, nhưng cũng may cô không có biểu hiện gì khác. Cô rửa mặt thay quần áo, gấp áo khoác của Vu Tùng vào trong túi.

Cô xuống lầu với Tưởng Hòa, thuận tiện mang áo tới tiệm giặt khô, sau đó lên xe Tưởng Hòa đi đến Phó Hằng.

Hôm nay cô đến sớm.

Cô cất túi rồi đẩy cửa văn phòng Phó Lâm Viễn.

Trên bàn trà có mấy tập tài liệu, trên bàn làm việc cũng rất lộn xộn, cô thu thập xong tập tài liệu trên bàn trà rồi lại thu dọn bàn làm việc của anh, sau đó mới đi pha cà phê.

Thoáng chốc, hương cà phê bay ra.

Trần Tĩnh cầm cốc dùng một lần, uống thử mấy ngụm, cô đang uống thì nghe thấy tiếng bước chân ở cửa, ngước mắt nhìn sang thì thấy Phó Lâm Viễn vắt chiếc âu phục đen trên tay, mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần dài màu đen đi tới, anh cũng nhìn cô, cổ cô khá thon dài khi cô ngẩng đầu uống cà phê.

Trần Tĩnh lập tức đặt cốc xuống: "Chào buổi sáng tổng giám đốc Phó."

"Ừ." Giọng nói của anh trầm thấp, mệt mỏi, như thể không muốn nói chuyện lắm, anh đi tới bàn ngồi xuống, Trần Tĩnh lấy cốc cà phê dùng một lần, rót cho anh một ly cà phê đen, cô bưng tới đặt ở trên bàn anh, anh cởi cúc tay áo rồi vén lên một ít, mở tài liệu trước mặt ra, thuận tay cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm.

Trần Tĩnh xem lịch trình của anh.

Cô dừng lại một chút khi thấy lịch trình buổi chiều nhưng vẫn nói: "Tổng giám đốc Phó, anh có một lớp học đại chúng tại Đại học Bắc Kinh lúc hai rưỡi chiều."

Tay cầm bút máy của Phó Lâm Viễn dừng lại.

Anh ngước mắt lên.

Trần Tĩnh hơi xấu hổ, trong đầu cô lại hiện lên cảnh nhếch nhác tối hôm qua.

Phó Lâm Viễn nhìn cô vài giây, vuốt mép cốc cà phê bằng đầu ngón tay thon dài nói: "Ừ."

Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.

May mà anh không nhắc đến chuyện tối qua.

Lúc rời khỏi phòng làm việc của anh, cô vô tình nhìn qua lịch trên bàn thì thấy ngày 12 tháng 12 được khoanh tròn bằng bút máy đen.

Trần Tĩnh nhìn một giây rồi rời mắt đi.

Cô vừa trở lại bàn làm việc ngồi xuống.

Hoàng Mạt đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat.