Chương 20

Trần Tĩnh ngạc nhiên.

Chu Bạc Vĩ còn đang ngẩn người, sau đó dường như nghĩ đến điều gì, sắc mặt lập tức tái mét.

"Hôm qua em đến trường à?" Anh ta hỏi.

Trần Tĩnh giật mình.

Cô nhìn về phía Phó Lâm Viễn theo bản năng, Phó Lâm Viễn ngậm thuốc, đút tay vào túi quần, ngả ra sau với vẻ vô cảm. Ngón tay Trần Tĩnh siết chặt, cô nhìn anh vài giây.

Phó Lâm Viễn liếc mắt nhìn cô.

“Cái gì?”

Trần Tĩnh lấy lại tinh thần quay mặt đi chỗ khác, cô nhìn Chu Bạc Vĩ, bước lên phía trước kéo cánh tay Chu Bạc Vĩ: "Anh đi trước đi, hôm qua em đến trường, nhưng thật ra không có gì."

"Trần Tĩnh, em nghe anh nói…"

"Không sao đâu, tạm biệt." Cô mở cửa, đẩy Chu Bạc Vĩ ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

Rầm.

Cô quay lại.

Vu Tùng nhướng mày: "Sao thế?"

Trần Tĩnh nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang ngồi kia, tim cô đập thình thịch, vài giây sau, cô tiến lên nói khẽ: "Tổng giám đốc Phó, anh ta không phải bạn trai tôi, cho tới bây giờ cũng không phải, vì vậy không có chuyện phản bội hay xin lỗi."

Phó Lâm Viễn búng tàn thuốc.

Anh nghe xong thì đầu ngón tay dừng lại, đôi mắt hẹp dài của anh hơi nheo lại, không nói gì.

Vu Tùng ngây ra vài giây.

"Vậy hôm qua cô làm gì?"

Trần Tĩnh nhìn về phía anh ta, khẽ nói: "Tôi đã nói tôi không kịp trú mưa mà."

Vu Tùng: "..."

Bận rộn cả buổi, cuối cùng lại vô ích.

Cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, Phó Lâm Viễn cúi người, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, anh nới lỏng cổ áo sơ mi, nói với giọng thản nhiên: "Không phải cũng tốt."

Trần Tĩnh thở phào.

Lúc này, điện thoại của Phó Lâm Viễn reo lên, anh nhìn tên người gọi, bấm nút nhận, sau đó anh đứng lên nhìn Trần Tĩnh rồi ra hiệu cho cô ra ngoài.

Anh đi qua người Trần Tĩnh, Trần Tĩnh nghe thấy giọng nói của Hoàng Mạt truyền đến từ đầu dây bên kia, cô ta hỏi anh tối nay có rảnh không. Người đàn ông trầm giọng trả lời, tối nay không rảnh, tối mai nói sau.

Trần Tĩnh nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ hẹn với Lục Thần.

Cô và Vu Tùng bước ra khỏi phòng nghỉ, Vu Tùng đút tay vào túi quần, nói với Trần Tĩnh: "Nói thật thì tổng giám đốc Phó rất bao che cô."

Cô nhìn bóng dáng cao ráo mặc áo sơ mi trắng phía trước.

Tim Trần Tĩnh đập nhanh hơn vài nhịp, cô im lặng.

Vu Tùng mỉm cười nhìn cô: "Lúc đó trông cô nhếch nhác vô cùng, như thể bị tổn thương sâu sắc."

Trần Tĩnh lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ mỉm cười.

"Tôi đã giải thích rồi."

Ý cười của Vu Tùng càng sâu: "Trong tình huống đó, giải thích nghĩa là che giấu."

Trần Tĩnh càng bất đắc dĩ.

Được rồi, chuyện này cũng đã qua.

Người đàn ông phía trước trả lời điện thoại xong, vừa đặt điện thoại xuống thì có một sinh viên nữ trẻ tuổi chặn anh lại, sinh viên nữ mặc áo sơ mi trắng và váy xếp ly xám, đi một đôi giày nhỏ màu trắng, hai chân thon dài trắng trẻo, cô ta để hai tay ở phía trước, ngẩng đầu nhìn anh cười dịu dàng, không biết đang nói gì.

Phó Lâm Viễn đút một tay vào túi quần, cụp mắt nhìn sinh viên nữ kia, nghe một hồi thì anh lấy điện thoại ra, sau mấy giây nhấn mở rồi đưa cho cô ta.

Mặt mày sinh viên nữ sáng ngời, vui vẻ giơ điện thoại lên quét mã điện thoại của anh.

Cô ta ngước mắt, nói với giọng ngọt ngào: "Anh nhớ chấp nhận lời mời của em đấy."

Trần Tĩnh và Vu Tùng đi đến chỗ hai người, sinh viên nữ kia nhìn thấy bọn họ thì mỉm cười quay người rời đi, váy xếp ly đung đưa, mang theo vẻ trong trẻo thuần khiết.

Cô ta đã đi rất xa, còn vẫy tay với Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn cất điện thoại, tiếp tục đi tới bãi đậu xe.

Vu Tùng khoanh tay, tặc lưỡi vài cái, nhích lại gần Trần Tĩnh nói: "Không hổ là sếp của chúng ta, già trẻ đều ăn."

Trần Tĩnh lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Phó Lâm Viễn, không nói lời nào.

Đi đến bãi đỗ xe, Vu Tùng ngồi ở ghế lái, còn Trần Tĩnh ngồi ở ghế phụ, cô sửa sang lại bộ đồ công sở trên người, cất laptop của Phó Lâm Viễn xong, cô nhìn đồng hồ.