Chương 22

Trần Tĩnh rút khăn giấy lau mũi, nhìn cô ấy: "Người ở đâu ra."

Tưởng Hoà bật cười.

Sau đó lại thấy Trần Tĩnh hắt hơi thêm mấy lần, cô ấy mới đưa tay chạm vào trán cô: "Cậu bị sốt sao?"

Trần Tĩnh lắc đầu: "Không, tớ đo rồi."

"Đêm nay tớ ngủ với cậu, lỡ có chuyện gì thì còn xử lý được."

Trần Tĩnh ừ đáp, cô cũng lo lắng.

Ăn hoành thánh xong, hai người đi nghỉ ngơi, chỗ ở của Trần Tĩnh có hai căn phòng, thỉnh thoảng Tưởng Hoà sẽ đến ngủ với cô, chưa đến mười một giờ hai người đã ngủ thϊếp đi.

Sáng sớm hôm sau.

Mũi Trần Tĩnh vẫn không thoải mái, thỉnh thoảng còn hắt hơi, nhưng tối hôm qua cô đổ mồ hôi rất nhiều nên đỡ hơn. Tưởng Hoà vân vê tóc nói: "Tối hôm qua cậu uống khá nhiều nước."

Trần Tĩnh đặt bữa sáng lên bàn trà: "Ra rất nhiều mồ hôi."

Tưởng Hoà nhận chiếc thìa: "Vậy chắc sẽ mau khoẻ lại thôi."

Ăn sáng xong, hai người cùng đến công ty, lên tầng cao nhất, Trần Tĩnh cầm laptop đẩy cửa văn phòng Phó Lâm Viễn ra, anh còn chưa tới, trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, Trần Tĩnh để laptop lên bàn anh, mở rèm cửa, sau đó đi pha cà phê, mùi thơm của cà phê đen tỏa khắp phòng.

Cô thử vài hớp.

Điện thoại bên cạnh vang lên tiếng thông báo, cô mở ra xem.

Phó Lâm Viễn: [Buổi sáng tôi không đến, có chuyện gì thì nhắn qua điện thoại.]

Trần Tĩnh khựng lại, cô nhìn lịch làm việc của anh, đúng là buổi sáng không có chuyện gì quan trọng.

Cô trả lời: [Vâng.]

Người đàn ông không trả lời cô, Trần Tĩnh đặt điện thoại xuống, đôi lúc nhìn qua màn hình, anh lẳng lặng nằm trong danh sách trò chuyện, anh gần như không đăng bài lên trang cá nhân, cũng không xem bảng tin bạn bè.

Trước đó Phùng Chí nói móc ngân sách của công ty nào đó trên trang cá nhân, sau đó mới phát hiện quên chặn Phó Lâm Viễn, Vu Tùng bảo Phùng Chí đừng sợ, xưa nay tổng giám đốc Phó không bao giờ xem bảng tin bạn bè.

Trần Tĩnh lau sạch nước cà phê vương vãi trên bàn, sau đó cầm điện thoại di động lên rồi rời phòng làm việc, trở về bàn làm việc của mình.

Cô nhắn lên nhóm công ty thông báo sáng nay tổng giám đốc Phó không đến, có việc gì cô sẽ thay mặt liên lạc.

Mọi người nhao nhao gửi sticker oke.

Trần Tĩnh nhắn xong lại chảy nước mũi, cô vội vàng rút khăn giấy lau đi, hôm nay thời tiết khá lạnh, cô ăn cơm trưa ở căng tin công ty với Tưởng Hoà.

Trần Tĩnh cảm thấy đầu hơi nặng, cô trở lại bàn làm việc, điều chỉnh ghế thấp xuống rồi nằm ngủ trưa một lúc.

Giấc ngủ này quá mê mang.

Lục Thần và Phó Lâm Viễn bước ra khỏi thang máy, sau lưng họ còn có Phùng Chí với mấy người bên bộ tài chính, họ đi vào phòng họp, Lục Thần nhìn Trần Tĩnh đang gục xuống bàn ngủ.

Phùng Chí hỏi thăm: "Cần gọi cô ấy dậy không?"

Lục Thần lập tức cười nói: "Đừng, cứ để cô ấy ngủ đi."

Phó Lâm Viễn nhìn bóng dáng cô gái đang nằm sấp kia, đồng ý với ý kiến này, họp xong thì đã hai rưỡi, Phùng Chí tiễn những người khác rời đi, Lục Thần duỗi người, sau đó rời khỏi phòng họp với Phó Lâm Viễn, lúc đi ngang qua bàn làm việc của Trần Tĩnh, Lục Thần dừng bước im lặng nhìn gương mặt cô lúc ngủ, tóc cô búi lên, để lộ góc mặt và chiếc cổ trắng trẻo, lúc này cô đang ôm gối ngủ ngon lành.

Lục Thần đột nhiên nổi ý muốn đùa giỡn, anh ta đưa tay, túm búi tóc sau đầu cô.

Trần Tĩnh ngủ mê man, cơ thể đổ nhiều mồ hôi, nhưng mũi lại nghẹt, đầu óc choáng váng, cô ngủ mà không biết đông tây nam bắc, cảm giác được có người đang đυ.ng mình, cô đang trong mơ nghĩ là Tưởng Hoà bèn vô thức giơ tay, nắm lấy người bên cạnh: "Tưởng Hoà, đừng nghịch, tớ muốn uống nước."

Ngón tay trắng nõn tinh tế hơi phớt hồng của cô nắm chặt lấy ngón tay thon dài hiện rõ khớp xương của Phó Lâm Viễn.

Trong chớp mắt.

Cả căn phòng yên tĩnh, bầu không khí đình trệ.

Phó Lâm Viễn cụp mắt xuống, khẽ liếc qua.