Chương 25

Sau đó lấy một chậu nước nóng, lau người cho cô.

Trần Tĩnh dựa vào đầu giường, đầu cô vẫn choáng váng.

Tưởng Hòa nói: “Cậu ngâm chân trước khi ngủ đi, đúng rồi, cậu xin nghỉ chưa?”

“Xin rồi.”

“Ừ, mau ngủ đi.”

Trần Tĩnh nghe lời, nằm một chút là ngủ, cô và Tưởng Hòa là bạn học đại học bốn năm, lại còn là bạn cùng phòng, hai người chăm sóc nhau cũng rất nhiều năm rồi. Cô ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rưỡi, trong thời gian nghỉ đồng nghiệp trong công ty đều nhắn tin hỏi thăm tình hình sức khoẻ, Trần Tĩnh cảm thấy rất ấm áp, cô trả lời tin nhắn từng người một.

Hôm cuối cùng nghỉ ốm, Trần Tĩnh đã khỏe lại hoàn toàn, cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cô mua bột mì làm bánh, chia thành từng hộp nhỏ, đóng hộp lại để hôm sau mang đến công ty.

Tưởng Hòa sờ trán cô trước khi khởi động xe: “Không sốt nữa chứ?”

“Khỏe rồi.” Trần Tĩnh mỉm cười bỏ tay cô ấy xuống.

“Vậy thì được.” Tưởng Hòa khởi động xe, đưa cô đến công ty.

Khi họ đến công ty thì vẫn còn sớm, Trần Tĩnh nhờ Tưởng Hòa cầm mấy hộp bánh đi chia, cô lên tầng cao nhất, đặt bánh quy vào phòng trà, mỗi người một hộp, đợi mọi người đến làm thì tự lấy.

Công việc hai ngày chất đống nên bàn làm việc của cô hơi lộn xộn, tháng sau trợ lý Tề sẽ bị điều đi, trợ lý mới anh ta dẫn dắt vẫn chưa quen việc lắm, cho nên hai ngày này vẫn là trợ lý Tề giúp cô giải quyết công việc, lúc này trên bàn cô toàn là tài liệu, Trần Tĩnh nhanh chóng dọn dẹp lại, sau đó mới đến văn phòng của Phó Lâm Viễn.

Chắc tối qua anh tăng ca muộn, rèm cửa vẫn mở.

Hai ngày cô không ở đây, máy pha cà phê cũng không được động đến, Trần Tĩnh pha cà phê cho anh trước, xong chuyện, cô thu dọn bàn trà một chút.

Trên bàn có bật lửa của anh, Trần Tĩnh lau bàn trà, cất gọn bật lửa lại, sau đó mở hộp bánh quy nhỏ đặt bên cạnh khay trà.

Có tiếng bước chân ngoài cửa.

Phó Lâm Viễn mặc áo sơ mi đen và quần tây đen, vắt chiếc áo khoác trên cánh tay, vừa vào cửa đã nhìn thấy cô.

Trần Tĩnh ngồi thẳng lên theo bản năng, vòng eo cô thon thả: “Tổng giám đốc Phó, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Giọng Phó Lâm Viễn trầm thấp, ánh mắt anh nhìn về phía hộp bánh cô đặt trên bàn, anh đi tới giá treo áo, treo áo khoác lên, sau đó đi đến sau bàn.

Anh bật máy tính bằng đầu ngón tay, cởi cúc tay áo vén lên, anh nhìn vào màn hình máy tính. Trần Tĩnh đứng dậy mang cà phê cho anh, đặt nơi tay anh có thể với tới.

Đầu ngón tay anh chuyển động trên bàn di chuột, giọng điệu thản nhiên nói: “Đã đỡ hơn chưa?”

Trần Tĩnh chưa dọn xong bàn trà nên đang định qua đó thì chợt dừng lại, nhìn góc nghiêng của anh trả lời: “Tôi đỡ rồi.”

Phó Lâm Viễn gật đầu.

Trần Tĩnh thấy anh đang tập trung, cũng không nói gì thêm, trở lại bàn trà. Phó Lâm Viễn nhấc cốc cà phê uống một ngụm, ngón tay vẫn di di trên bàn di chuột.

Anh rất yên lặng.

Trần Tĩnh cũng yên lặng, trà dưới bàn trà đã gần hết, cô đứng dậy đi về phía tủ rượu, mở ngăn tủ lấy ra một hộp trà.

Trà của Phó Lâm Viễn ở đây đều rất đắt, hộp cô lấy là hộp mới, vẫn chưa mở.

Cô dựa vào tủ xé lớp màng bên ngoài, mở nắp hộp, lấy vài miếng cho vào miệng nhai với vẻ nghiêm túc, cô cụp mắt xuống, vài sợi tóc xõa xuống má.

Anh đặt cốc xuống.

Phó Lâm Viễn đứng dậy, giơ tay cởi cúc áo ở cổ, ngước mắt lên nhìn thấy người con gái đang dựa vào tủ rượu.

Vài tia nắng chiếu vào sau lưng cô, quấn quanh ống quần của cô, cô vừa nhai trà vừa cầm hộp lên nhìn, lông mi mềm mại và xinh đẹp khẽ rũ xuống.

Phó Lâm Viễn từ từ cởi cúc áo ra.

Nhìn cô không rời.

Cho đến khi cổ áo mở ra, lộ một chút da thịt, anh mới rời mắt ngồi xuống, mở tài liệu ra và lấy bút để sửa.

Lúc này Trần Tĩnh cũng cầm hộp trà đi về phía bàn trà, mở hộp không trên bàn trà và múc từng thìa trà vào hộp trống.