Chương 37

Trầm Tĩnh nhìn thấy thẻ thực tập của công ty truyền thông ở tòa nhà bên cạnh đeo trên cổ cô gái, hóa ra không phải là vô tình gặp gỡ mà là cố ý.

Trần Tĩnh nhìn Phó Lâm Viễn

Sắc mặt của anh vẫn không hề thay đổi.

Anh lặng lẽ nhìn cô gái kia một chút, sau đó nói với giọng điệu lười biếng.

"Lên đi."

Anh cúi người ngồi vào trong xe, cô gái đó ngước mắt lên, cười khanh khách đi vòng qua cửa xe và lên theo. Phó Lâm Viễn liếc nhìn ra bên ngoài, Trẫn Tĩnh thấy ánh mắt của anh, cô dừng lại một chút rồi bước trên đôi giày cao gót của mình, ngồi vào vị trí ghế phụ. Cô thắt dây an toàn, Vu Tùng nhướng mày nhìn cô.

Trần Tĩnh nghiêng người sang hỏi cô gái kia: "Em gái đi thẳng đến Đại học Bắc Kinh sao?"

Cô gái kia rất xinh đẹp, có đôi mắt to tròn, hàng mi cong cong: "Đúng vậy, chị, mọi người ra ngoài à? Đi đâu vậy ạ?"

Trần Tĩnh liếc nhìn Phó Lâm Viễn.

Người đàn ông dựa vào lưng ghế, úp tay lên mặt, như thể để cô tự giải quyết. Trần Tĩnh không chắc vị trí của cô gái này trong lòng Phó Lâm Viễn là như thế nào. Nhưng vì chức vụ yêu cầu, cô nhìn về phía cô ta, khẽ mỉm cười nói: "Đúng là phải đi ra ngoài nhưng không thể nói cho em biết được, vậy chúng ta đưa em về trường trước nhé."

"Cảm ơn chị nha."

Cô gái kia cũng rất hiểu chuyện, không hỏi gì thêm nữa.

Trần Tĩnh quay lại, nhìn Vu Tùng, Vu Tùng khởi động xe lái ra đường lớn. Trần Tĩnh dựa vào lưng ghế nhìn con đường phía trước, xe chạy một hồi.

Cô gái kia bắt đầu nói chuyện với Phó Lâm Viễn.

"Bữa sáng em làm có ngon không?"

Phó Lâm Viễn lật xem tài liệu, không trả lời cô ta. Cô ta không hài lòng, lại hỏi lại: "Có ngon không anh?"

Giọng nói của Phó Lâm Viễn trầm thấp, có vẻ hơi qua loa lấy lệ.

"Cũng được."

“Cũng được có nghĩa là rất ngon đúng không?” Cô gái tự giải nghĩa, Phó Lâm Viễn nghe câu này thì ngước mắt nhìn cô ta một cái, thấy cô ta đang cười tươi như hoa.

Phó Lâm Viễn khẽ hừ một tiếng.

Anh ngả người ra sau, ngước mắt lên, vô tình liếc nhìn vào sườn mặt của Trần Tĩnh ở ghế lái phụ.

Trần Tĩnh nhìn những khung cảnh phía trước, đèn đường đỏ, biển số xe, người qua đường, làn đường xe buýt và nghe tiếng làm nũng của cô gái đang dựa sát vào Phó Lâm Viễn.

Cô ta nói: "Cuối tuần trường em tổ chức triển lãm tranh, anh có rảnh không, anh đến xem nhé, ở đó cũng có tác phẩm của em."

Anh không trả lời.

Cô gái kia tiếp tục: "Anh đến đi mà, em vẽ tranh khá đẹp, chắc chắn anh sẽ thích."

Người đàn ông liếc nhìn cô ta.

Cô ta không sợ hãi chút nào, chống mặt cười nhìn anh: "Nếu anh không trả lời em thì coi như anh đồng ý rồi nhé."

Phó Lâm Viễn kéo nhẹ cà vạt, ghé sát vào cô gái, đôi mắt hẹp dài đen như mực, anh cất giọng trầm ấm: “Không ai nói với em rằng nếu em quá chủ động thì sẽ dễ bị thiệt à?”

Cô gái nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh mà tim đập thình thịch, cô ta chớp chớp mắt: "Không chủ động thì làm sao có được tình yêu."

"Ồ?"

Anh mỉm cười, ngả người ra sau ghế.

Cô ta vẫn tiếp tục chống cằm nhìn anh với ánh mắt si mê.

Vu Tùng nhìn Trần Tĩnh vài lần, trong mắt mang ý cười.

Trần Tĩnh im lặng, vẻ mặt cô rất bình tĩnh. Chẳng mấy chốc họ đã đến trường Đại học Bắc Kinh, cô gái kia mở cửa xuống xe, xoay người vẫy tay với Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn thậm chí còn không mở mắt ra nhìn, sườn mặt lạnh lùng.

Rầm.

Cửa xe đóng lại.

Cô gái còn vẫy tay với Trần Tĩnh, Trần Tĩnh cũng giơ tay lên vẫy tay với cô ta.

Chiếc xe yên tĩnh trở lại.

Vu Tùng khởi động xe hỏi Trần Tĩnh: "Cô học lái xe thế nào rồi?"

Trần Tĩnh hoàn hồn nhìn về vô lăng của anh ta rồi đáp: "Cuối tuần trước vừa luyện lái xe."

“Cô tự tin không?” Vu Tùng cười hỏi.

Trần Tĩnh nói: "Tôi vẫn còn thấy hơi lo lắng."

"Không sao, cô chỉ cần luyện tập nhiều là được, cô đã lái ra ngoài đường chưa?"