Chương 4

"Đôi át."

Đều là bài lớn.

Trần Tĩnh không quyết định được, cô quay đầu lại, Phó Lâm Viễn đang kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay, anh nhìn chằm chằm vào cô, nhướng mày: "Đánh đi."

Ánh sáng mờ mờ.

Người đàn ông rất tuấn tú.

Trần Tĩnh mím môi gật đầu, cô nhìn đi chỗ khác, nghe theo ý của anh, đánh đôi át xuống.

Lục Thần tặc lưỡi vài cái, chỉ vào Phó Lâm Viễn nói: "Không theo."

Một cổ đông khác cũng nói: "Không theo."

Trần Tĩnh cuối cùng cũng thắng một ván, cô thấy Phó Lâm Viễn và các cổ đông khác vẫn chưa bắt đầu chơi, khi cô nhận được những lá bài mới vô thức liếc nhìn anh, Phó Lâm Viên dụi thuốc, đi tới bên cạnh cô, ánh mắt tùy ý nhìn bài.

Mùi thuốc lá trên người anh lại bay tới.

Trần Tĩnh đợi vài giây.

Anh để cô đánh từ cao xuống thấp, lát sau, trong tay cô đã không còn lá bài nào nữa rồi.

Quả nhiên bọn họ vẫn không theo được.

Trần Tĩnh đang chuẩn bị chơi ván tiếp theo thì điện thoại của Phó Lâm Viễn vang lên, anh cầm lên xem xong thì nhận máy, người dựa vào lưng ghế sô pha.

Trần Tĩnh hết cách, chỉ có thể tự đánh.

Phía sau cô, Phó Lâm Viễn đút tay vào túi quần, Hoàng Mạt ở đầu dây bên kia điện thoại nói cô ta đã tắm xong rồi.

Hỏi rằng anh có đang bận gì không.

Không có sự giúp đỡ của anh, Trần Tĩnh nhìn vào các lá bài, do dự một lúc, từ khóe mắt trông thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lục Thần.

Trần Tĩnh nghiến răng, đánh đôi hai.

Lục Thần cười khẽ, đánh ra một con tiểu quỷ.

Trần Tĩnh nhìn quân nổ trong tay, cô hơi lưỡng lự, giọng nói trầm ấm của người đàn ông sau lưng cô thỉnh thoảng truyền đến, lúc thì ‘ừm’, khi thì ‘để sắp xếp thời gian’.

Có vẻ như Hoàng Mạt đang muốn hẹn anh.

Cuối cùng Trần Tĩnh quyết định ném quân nổ ra.

Lục Thần cười to, nghiêng người thả một quân nổ khác lớn hơn, anh ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô nói: "Không có sự giúp đỡ của tổng giám đốc Phó nên luống cuống hả?"

Trần Tĩnh không nói gì.

Lục Thần thấy cô như thế, lại cười nói: "Bài đẹp mà rơi vào tay cô cũng thành bài hỏng, cô gái ngốc."

Trần Tĩnh điều chỉnh tâm trạng nói: "Anh là cổ đông mà, tôi nên nhường anh."

Lục Thần lại cười lớn, bỗng chốc Trần Tĩnh không biết nói gì, cô cũng không biết tối nay đã đắc tội với anh ta ở chỗ nào, may sao cô không giỏi đánh bài, vì thế mới không thắng anh ta.

Tiếng động bên đây khiến Phó Lâm Viễn phải quay đầu nhìn, Lục Thần nhướng mày nhìn Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn đút một tay vào túi quần liếc nhìn Trần Tĩnh, anh biết cô lại thua rồi.

Ở đầu dây bên kia Hoàng Mạt vẫn đang nói chuyện, sau khi đã tẩy trang và tắm rửa, giọng của cô ta lúc ở nhà riêng đã trở nên nhẹ nhàng hơn so với lúc còn mặc bộ váy kia một chút.

Phó Lâm Viễn tựa lưng vào ghế, quay lưng về phía họ, rũ mắt lắng nghe.

Ván bài mới lại bắt đầu.

Lục Thần hỏi Trần Tĩnh: "Thư ký Trần, cô nói một câu, tôi sẽ nhường cô."

Trần Tĩnh nhướng mày lắc đầu.

"Không cần."

Thái độ hơi kiên quyết, Lục Thần lại cười nói: "Ngoan cố ghê."

Trần Tĩnh: "..."

Sau vài ván, Trần Tĩnh đã thua đến mức không còn biết đông tây nam bắc, may mà cô chỉ chơi cho vui chứ không uống rượu, không chơi tiền, cùng lắm thì chỉ mất mặt mà thôi.

_

Lúc từ trên tầng xuống, đêm đã muộn rồi, trời càng lạnh, gió thổi qua khiến Trần Tĩnh rùng mình, Phó Lâm Viễn cầm áo khoác dí vào lòng cô.

"Mặc vào."

Trần Tĩnh sững người, nhận lấy, sau ít phút do dự, cô ôm chiếc áo trong tay nhưng không mặc.

Phó Lâm Viễn châm một điếu thuốc, nhìn thoáng qua cô, cũng không nói thêm gì.

Ba cổ đông rời đi trước, Lục Thần đứng ở bên cạnh bọn họ, chỉnh trang cổ áo: "Thời tiết quái quỷ gì thế này, nói trở lạnh thì trở lạnh luôn, chưa kịp chuẩn bị gì cả."

Lúc này, xe của anh ta cũng đã đến, chậm rãi dừng lại ở trước mặt anh ta.

Lục Thần đi mở cửa, nhìn về phía Trần Tĩnh nói: "Thư ký Trần, tôi đưa cô về, coi như xin lỗi vì những chuyện đêm nay."