Chương 43

“Hoa đâu rồi?”

Trần Tĩnh ngước mắt lên, hôm nay cô đeo lens, đôi mắt đẹp của cô đối diện với đôi mắt hẹp dài của anh, cô nói: “Tổng giám đốc Phó, tối qua tôi mang chúng về nhà rồi.”

Phó Lâm Viễn nheo mắt lại nhìn cô vài giây, sau đó anh rời mắt đi, đi thẳng đến phòng họp. Trợ lý Lưu chạy chậm mới theo kịp, đưa tay đẩy cửa. Ngón tay Phó Lâm Viễn nhấn vào giữa hai đầu chân mày, thần thái lạnh lùng đi vào.

Một lát sau cuộc họp mới bắt đầu.

Trần Tĩnh bỏ tài liệu xuống, đi vào phòng trà, rót một ly cà phê đen rồi bưng vào phòng họp, đặt ở bên tay anh. Hôm nay cô xịt chút nước hoa, trên người có mùi hương thoang thoảng, cổ tay áo sơ mi không xắn lên, lúc kéo lên để lộ ra cổ tay trắng nõn và chiếc đồng hồ nữ tinh tế.

Phó Lâm Viễn dựa lưng vào ghế.

Ngón tay thon dài để trên ly cà phê, nhẹ nhàng nghịch miệng ly.

_

Công ty Thị Nguyên đã đồng ý nhượng lại quyền kiểm soát và tập đoàn Phó Hằng đầu tư một tỷ vào Thị Nguyên để ngăn cản bên thu mua ác ý. Cho nên cả ngày nay, tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc.

Phùng Chí ra ra vào vào nhiều lần văn phòng của Phó Lâm Viễn.

Trần Tĩnh cũng bận, trợ lý Lưu có rất nhiều việc cần cô hỗ trợ. Bây giờ là hơn ba giờ chiều, Trần Tĩnh vẫn đang nhìn vào hành trình của Phó Lâm Viễn.

Cô vừa nhấc mắt lên đã thấy Phó Lâm Viễn vắt áo khoác lên cánh tay, đi ra khỏi văn phòng, anh kẹp điếu thuốc đi đến tháng máy. Tiếng chuông điện thoại của Trần Tĩnh bỗng vang lên, cô cúi đầu mở ra.

Phó Lâm Viễn: [Có việc gì thì gọi điện cho tôi.]

Trần Tĩnh: [Vâng, tổng giám đốc Phó.]

Sau đó, người đàn ông đi vào thang máy, Trần Tĩnh rời mắt đi, tiếp tục làm việc. Ai ngờ tới bốn giờ, Tưởng Hòa và Kiều Tích đã đi lên “tóm” cô lại.

Lúc này Trần Tĩnh mới nhận ra.

Hóa ra không ít người đều đang chuẩn bị đến tiệc sinh nhật của Lục Thần.

“Đi thôi, thư ký Trần của chúng ta.”

Trần Tĩnh cứ như vậy bị Tưởng Hòa và đám người dắt xuống tầng rồi đi đến cửa hàng. Kiều Tích và Tưởng Hòa đều đã đặt trước một cái váy, Trần Tĩnh không đặt trước nên hai người họ đã tư vấn cho cô, cuối cùng chọn một chiếc váy màu đỏ bó sát người, lộ một chút phần eo và vai, tạo đường cong bán nguyệt.

Trần Tĩnh có làn da trắng, màu đỏ thật sự rất hợp với cô.

Ba người phụ nữ mặc áo váy lộng lẫy, đứng nhìn nhau, mỉm cười tán thưởng đối phương.

“Đẹp thật đó!”

Trần Tĩnh bất đắc dĩ kéo váy, cô đeo lens cả một ngày, buổi tối không muốn đeo nữa nên lấy xuống. Cô bị cận thị nhẹ, bình thường làm việc cần phải đeo, còn trong sinh hoạt có thể không cần tới.

Xong xuôi ba người lên xe của Tưởng Hòa.

Lục Thần gọi điện thoại cho Trần Tĩnh, hỏi cô đã xuất phát chưa, có cần anh ta cho xe tới đón hay không.

Trần Tĩnh nói với anh ta rằng không cần, bọn họ sẽ đến cùng nhau.

Lục Thần rất hài lòng, có Tưởng Hòa và Kiều Tích đi cùng, còn sợ cô không đến sao.

Xe xuất phát cũng là lúc màn đêm buông xuống, toàn bộ các tòa nhà trong thành phố được bao phủ dưới bóng đèn neon, Lục Thần bao trọn một quán bar lớn để trang trí thành tiệc sinh nhật.

Ánh đèn ở chỗ đó hơi tối nhưng âm nhạc không lớn, vô cùng dịu dàng.

Trần Tĩnh cùng Tưởng Hòa và Kiều Tích bước trên giày cao gót đi vào, Kiều Tích kêu lên một tiếng: “Nhiều bóng bay quá.”

Màu bóng bay trang nhã rất hiện đại.

Tiếp theo ba người thấy một vài đồng nghiệp ở tập đoàn Phó Hằng trong đám người thì lập tức đi qua đó, tụ lại cùng một chỗ, trên sân khấu có ca sĩ đang hát nhạc dân gian.

Giọng hát nhẹ nhàng dễ nghe.

Trên chiếc ghế sô pha tối màu trong góc, Phó Lâm Viễn vắt áo khoác lên tay vịn ghế rồi ngồi xuống, xoa xoa giữa hai đầu lông mày. Lục Thần cầm chai rượu tiến đến rót vào ly rượu trong tay anh.

Phó Lâm Viễn cúi đầu nhả khói, trầm giọng nói: “Văn Liễm đâu?”