Chương 47

"Này." Lục Thần quay người nhanh chóng đi theo, nói: "Tôi đã xóa sổ những người bạn gái cũ rồi. Phó Lâm Viễn, ông đây đang rất nghiêm túc đấy."

Phó Lâm Viễn không nói một lời, cứ ôm người ra khỏi quán bar.

Tưởng Hòa và Kiều Tích cũng dắt tay nhau nhanh chóng đuổi theo, hai người nhìn nhau: "Thì ra tổng giám đốc Lục thật sự muốn theo đuổi Tĩnh Tĩnh của chúng ta."

Kiều Tích ồ lên một tiếng.

"Anh ta ăn chơi như vậy, hay là thôi đi, anh ta còn có cả một đám bạn gái cũ nữa."

Tưởng Hòa gật đầu: "Anh ta nói mình nghiêm túc kìa."

Kiều Tích: "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời! Không tin được đâu."

Tưởng Hòa: "Đúng, may là tổng giám đốc Phó không để anh ta bế Trần Tĩnh."

Tiết trời bắt đầu vào đông, gió đêm lạnh đến thấu xương. Vu Tùng không thể tùy tiện uống rượu vì vậy đêm nay anh ta cũng không uống, chiếc xe chạy qua dừng lại ở lối vào quán bar.

Anh ta xuống xe rồi mở cửa.

Phó Lâm Viễn ôm lấy Trần Tĩnh cúi người ngồi vào trong xe, anh vừa ngồi vững thì Tưởng Hòa đã cầm túi chen vào, Phó Lâm Viễn ngước mắt lên lạnh lùng nhìn Tưởng Hòa.

Tưởng Hòa ho khan, cười gượng đóng cửa xe, nói: "Tôi sống với Tĩnh Tĩnh, tổng giám đốc Phó tiện đường đưa tôi về đi, đêm nay tôi sẽ chăm sóc cô ấy."

Vu Tùng quay đầu lại, bất đắc dĩ nói: "Tưởng Hòa, cô ngồi ghế phụ đi."

Tưởng Hòa sững sờ vài giây, rồi nhận ra rằng ba người ngồi ở ghế sau quá chật chội, chưa kể Trần Tĩnh vẫn còn say và đang được Phó Lâm Viễn ôm trong vòng tay. Cô ấy thầm than một tiếng, lập tức xuống xe, tự mắng mình ngu ngốc, say đến mờ mịt rồi, sao cô ấy có thể chen lấn ghế sau với ông chủ được chứ, cuối cùng cô ấy ngồi vào ghế phụ và thắt dây an toàn.

Vu Tùng mỉm cười liếc nhìn Tưởng Hòa rồi khởi động xe.

Cảnh tượng ngoài cửa sổ dần vụt qua.

Tưởng Hòa quay đầu nhìn lại nhiều lần.

Phó Lâm Viễn bám một tay vào cửa xe, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng. Trần Tĩnh hơi đau đầu, cô ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc và mùi đàn hương. Đầu óc cô rối bời nhưng vẫn cố dẫy khỏi vòng tay anh, tóc tai rối bù nhưng mặt cô lại không có biểu cảm gì, sống mũi thẳng tắp, lông mi dài.

Đôi môi đỏ mọng bị anh hôn đến mức đỏ lên.

Cô rời khỏi đùi anh và ngồi ở phía bên kia.

Lúc cô vừa dịch chuyển, Phó Lâm Viễn đã giơ tay kéo kéo đường viền cổ áo, liếc nhìn cô vài lần.

Trần Tĩnh rất đau đầu nên cứ dựa vào cửa sổ xe.

Tưởng Hòa quay đầu lại, thấy cô đã ngồi dậy rồi, lập tức hỏi: "Tĩnh Tĩnh, cậu sao rồi?"

Trần Tĩnh đưa tay ra vẫy vẫy, không có sức để trả lời.

Dây váy ở vai tuột xuống lộ ra cánh tay trắng đến chói mắt.

Tưởng Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô đáp lại.

Hàng ghế sau cực kỳ yên tĩnh, Trần Tĩnh nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe, Phó Lâm Viễn thì dựa vào lưng ghế, hai tay gác lên tay vịn ở giữa, hai chân dài vắt chéo, tư thế nghiêm nghị.

Chẳng mấy chốc, xe đã đến cổng khu chung cư của họ.

Khi Vu Tùng đang do dự có nên bế Trần Tĩnh lên không thì Trần Tĩnh đã mở cửa xe, cô thì thầm với Phó Lâm Viễn: "Tổng giám đốc Phó, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà, tôi sẽ đi lên cùng Tưởng Hòa."

Giọng nói của cô mềm mại đến mức nghe như bị nghiền nát vậy, như thể cô phải cố gắng rất nhiều mới tìm được từ ngữ, cực kỳ yếu ớt nói ra.

Phó Lâm Viễn cúi đầu nhìn cô: "Tỉnh rượu rồi à?"

Bốn chữ đó đâm thẳng vào trái tim của Trần Tĩnh.

Cô lắc đầu nói: "Tôi còn hơi chóng mặt..."

Nói xong, cô không đợi Phó Lâm Viễn đáp lại đã mở cửa xe. Tưởng Hòa lập tức đỡ cô ra ngoài, đầu gối Trần Tĩnh mềm nhũn, cô ngơ ngác dựa vào người Tưởng Hòa. Vu Tùng thấy thế cũng không yên lòng, đành mở cửa xe đuổi theo họ, bàn tay đeo găng đen của anh ta đỡ lấy cánh tay của Trần Tĩnh.

Phó Lâm Viễn kéo kính xe xuống rồi châm một điếu thuốc.