Chương 50

Trần Tĩnh thay bộ pha trà thành bộ Hắc Diệu Thành cho anh, bộ cũ dùng nước ấm tráng qua rồi cất đi, sau đó, cô rời văn phòng, trở lại bàn làm việc của mình.

Cô đang định ngồi xuống thì cửa thang máy lại mở ra.

Người đàn ông cao lớn bước ra từ thang máy, theo sau anh là giám đốc quan hệ công chúng và giám đốc pháp lý của công ty. Phó Lâm Viễn cài cúc tay áo, sải bước chân dài đi về phía văn phòng, ánh mắt lơ đáng liếc nhìn qua cô.

Trần Tĩnh đứng thẳng người chào: "Tổng giám đốc Phó, giám đốc Tần, giám đốc Mục, chào mọi người."

"Chào buổi sáng thư ký Trần."

"Chào buổi sáng, Trần Tĩnh." Giám đốc Mục bộ phận pháp lý mỉm cười vẫy tay.

Trần Tĩnh khẽ mỉm cười, cô đã thay chiếc váy đỏ tối qua, hôm nay cô mặc áo vest màu đen bên trong mặc áo lông màu trắng và chiếc váy đen dài đến gối, vừa chuyên nghiệp vừa không cứng nhắc, không còn một chút mềm mại, mơ màng như sương mù của đêm qua.

Phó Lâm Viễn nhìn đi chỗ khác, đẩy cửa ra rồi bước vào.

Hai giám đốc cũng đi theo vào, rồi đóng cửa lại.

Cửa đóng lại.

Trần Tĩnh ngồi xuống bắt đầu làm việc.

Nửa tiếng sau, giám đốc Tần và giám đốc Mục nối đuôi đi ra. Giám đốc Mục gõ vách ngăn của Trần Tĩnh, cười nói: "Có phải trà sáng nay thư ký Trần chuẩn bị là trà Mao Tiêm không?"

Trần Tĩnh ngước mắt lên, cười nói: "Đúng vậy."

Giám đốc Mục giơ ngón cái cái lên: "Nhờ phúc của cô mà tôi được uống đấy."

Trần Tĩnh mỉm cười với đôi mắt xinh đẹp.

Giám đốc Mục nói: "Chúng tôi đi đây, cô vào dọn bàn giúp chúng tôi nhé. Nhớ pha Bạch Trà đấy, lát nữa ông chủ của Thị Nguyên sẽ tới, ông ta thích uống Bạch Trà."

Trần Tĩnh đứng lên, gật đầu nói: "Vâng."

Sau khi hai vị giám đốc rời đi, Trần Tĩnh nghĩ xem Bạch Trà để ở đâu, hình như nó được để dưới bàn trà, cô đi về phía văn phòng thấy cửa không đóng, cô hít một hơi thật sâu rồi đi vào.

Lúc này người đàn ông đó đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại. Anh quay lưng về phía bên này, Trần Tĩnh lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô đi về phía bàn trà, cúi người bắt đầu thu dọn đống hỗn độn trên bàn.

Sau khi cúp máy, Phó Lâm Viễn quay lại thấy người phụ nữ đang nửa ngồi bên ghế sô pha cạnh bàn. Anh đi về phía máy pha cà phê, lấy ly ra và rót cà phê, sau đó anh dựa vào bàn lạnh lùng nhấp một ngụm.

Khi Trần Tĩnh nghe thấy tiếng máy pha cà phê, tay cầm khăn lau của cô hơi dừng lại, sau đó cô tiếp tục bình tĩnh lau xong, rồi sắp xếp lại bộ ấm trà, đôi bàn tay trắng nõn cầm kẹp càng trắng phát sáng.

Trong văn phòng đột nhiên yên tĩnh hẳn đi.

Phó Lâm Viễn cầm cà phê bằng một tay, tay còn lại cầm điện thoại tùy ý lướt, bóng dáng của cô ở ra trước mắt, sau khi lướt hết email, một tin nhắn WeChat hiện lên.

Ngón tay thon dài của anh nhấn nút mở.

Lục Thần: [Tối qua tôi đã lo trái nghĩ phải, liệu Trần Tĩnh có biết tôi đi gặp bạn gái cũ không? Bọn họ đi thẳng vào, nếu không phải tôi đi ra thì có lẽ họ đã vào được rồi, Trần Tĩnh đứng ở góc đó chắc chắn là nhìn thấy được. Chết tiệt, bực bội chết mất.]

Phó Lâm Viễn không thay đổi sắc mặt.

Anh đọc hết nhưng không trả lời tin nhắn.

Lục Thần lại gửi một tin nhắn khác: [Anh rảnh thì nói tốt vài câu giúp tôi đi.]

Phó Lâm Viễn nhìn khung trò chuyện vài giây, khóe môi hơi giật giật, mang theo một chút khinh thường. Anh ngước mắt lên, nhìn người phụ nữ bên cạnh bàn trà, gọi: "Trần Tĩnh."

Giọng nói trầm và dễ chịu phát ra từ phía sau.

Đầu ngón tay Trần Tĩnh khựng lại.

Cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của anh, Phó Lâm Viễn nhàn rỗi nghịch cốc cà phê: "Lục Thần nhờ tôi nói tốt hộ anh ta."

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô.

"Cô muốn nghe lời hay gì?"

Lục Thần?

Anh Lục sao?

Trần Tĩnh khó hiểu, cô đứng dậy, đối mặt với anh, dùng sự bình tĩnh nhất có thể nhìn anh: “Tại sao anh Lục lại muốn nói tốt về mình?”