Chương 7

Sau việc tối qua, Tiếu Mai nhắc nhở, Trần Tĩnh đã điều chỉnh lại âm lượng nên lần này tiếng điện thoại to hơn, âm thanh đã phá vỡ sự im lặng trong xe, cô lập tức cúi đầu mở túi lấy điện thoại ra, nhấn một cái. Phó Lâm Viễn ngước mắt nhìn cô, ánh nắng hoàng hôn vừa lúc chiếu xuống giữa hai hàng chân mày của cô.

Trông rất dịu dàng.

Anh nhìn mấy giây rồi mới rời mắt.

Người gọi đến là Tiếu Mai, chắc chắn là gọi đến để hỏi cô đã liên lạc với Chu Bạc Vĩ hay chưa, Trần Tĩnh nghĩ tới nghĩ lui rồi để điện thoại ở chế độ im lặng. Ngay sau khi điều chỉnh xong, cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông bên cạnh.

Ngón tay thon dài của anh đùa nghịch điếu thuốc, xoay tới xoay lui, mắt vẫn nhìn vào điện thoại.

Trần Tĩnh do dự một lúc nhưng cuối cùng cô cũng không hỏi anh.

Rằng có phiền đến anh không.

Đến địa điểm đấu giá thì trời đã tối, những chiếc xe sang trọng lần lượt dừng lại, Trần Tĩnh xuống xe, gió lạnh thổi qua khiến cô nổi da gà.

Phó Lâm Viễn một tay cài khuy áo, một tay ném áo vest vào lòng cô, Trần Tĩnh nhận lấy rồi khoác lên cánh tay mình.

Phó Lâm Viễn vừa đi vừa nghe điện thoại, Trần Tĩnh đi theo anh, kể từ khi trở thành thư ký của anh thì đây là lần đầu tiên cô đến những nơi đấu giá như thế này.

Trần Tĩnh vừa liếc nhìn đã nhận ra rất nhiều gia đình hào môn ở Bắc Kinh.

Cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, không biết anh muốn mua cái gì.

Chỗ ngồi của bọn họ cách khá xa sân khấu, sau khi ngồi xuống, Trần Tĩnh hơi căng thẳng, cô nhìn anh, Phó Lâm Viễn đã cài lại khuy ở cổ áo, anh ngồi trên ghế, hai chân tách ra, lưng tựa vào sau, đang trả lời email.

Trần Tĩnh cũng chỉ có thể yên lặng ngồi đó, đợi anh giao việc.

Một lát sau, món hàng đầu tiên xuất hiện.

Là món hàng có tên gọi ‘Nước mắt của người sói’.

Một viên đá quý lớn màu đỏ, nó giống hệt như ánh mắt của một người sói gϊếŧ người mù quáng.

Theo phản xạ Trần Tĩnh quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, anh không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ cụp mắt bấm điện thoại, ánh sáng lờ mờ dọi lên khuôn mặt tuấn lãng. Anh không nói gì, nên Trần Tĩnh lại tiếp tục nhìn lên sân khấu.

Những viên đá quý này đều rất đẹp, Trần Tĩnh xem tới lóa cả mắt.

Cho đến khi món hàng cuối cùng xuất hiện.

Trên sợi dây chuyền khảm một viên kim cương màu hồng nhạt, ánh kim lấp lánh của viên kim cương khiến không ít người có mặt ở đó đều phải thốt lên. Quá đẹp, Trần Tĩnh cũng sững sờ, sợi dây chuyền kim cương màu hồng này được gọi là ‘Sơ Kiến’.

Người đàn ông bên cạnh cất điện thoại đi, chống cằm trầm giọng nói: "Giơ bảng."

Tim Trần Tĩnh lỡ một nhịp, cô quay đầu nhìn anh.

Anh nheo mắt nhìn cô trong ánh sáng lờ mờ, Trần Tĩnh bắt gặp ánh mắt của anh, cô cầm bảng giơ lên.

Giá khởi điểm là mười sáu triệu.

Cô hô: "Mười bảy triệu."

Mười tám triệu.

Mười chín triệu.

Tất cả đều cao hơn cái giá mà Trần Tĩnh đưa ra, cô lại quay sang nhìn Phó Lâm Viễn, anh búng ngón tay ra hiệu: "Tiếp tục."

Trần Tĩnh ra giá hai mươi mốt triệu.

Hiện trường yên ắng vài giây, có người nhìn về phía họ, Trần Tĩnh đợi một lúc cũng không có ai tiếp tục lên tiếng, ngay khi cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì giọng nữ vừa nãy ra giá mươi tám triệu lại tăng lên thành hai mươi ba triệu. Trần Tĩnh sững sờ, tim cô đập loạn xạ, theo phản xạ nhìn về phía Phó Lâm Viễn, trong ánh sáng tối tăm sắc mặt của người đàn ông không chút thay đổi.

Anh trầm giọng nói: "Khiến cô ta im lặng."

Sau khi nghe thấy vậy, Trần Tĩnh ngồi thẳng lên hô hai mươi lăm triệu.

Giọng nữ kia tiếp tục vang lên, thêm một triệu, Trần Tĩnh căng da đầu lại cao thêm hai triệu, cả hội trường lặng ngắt như tờ, giọng nữ kia cũng không lên tiếng nữa.

Ngay khi Trần Tĩnh nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc thì có một người đàn ông giơ bảng, trực tiếp ra giá hai mươi bảy triệu.