Chương 9

Vừa ngồi xuống.

Người đàn ông cao lớn cũng bước vào, cả phòng đứng dậy, nhìn anh.

Phó Lâm Viễn đeo cà vạt, trông anh có hơi mệt mỏi, anh khẽ nhìn Trần Tĩnh một cái. Trần Tĩnh lập tức tỉnh tạo lại ngay, rời khỏi ghế, đi ra khỏi phòng họp.

Cô vội vã đến phòng trà pha một tách cà phê đen.

Khi cô mang nó trở lại phòng họp mọi người đã ngồi xuống, cô đi đến bên cạnh Phó Lâm Viễn đặt cà phê vào tầm tay của anh.

Sáng sớm.

Trên người anh có phảng phất mùi gỗ của nước tắm.

Xem ra anh đã dậy rất sớm để tắm rửa.

Trần Tĩnh đặt tách cà phê xuống, ngồi bên cạnh anh, Phó Lâm Viễn nhấp một ngụm cà phê, nhìn về phía Phùng Chí, giám đốc bộ phận đầu tư, Phùng Chí thấy anh ra hiệu thì bắt đầu cuộc họp.

Cuộc họp chủ yếu nói về vốn tái đầu tư.

Phó Lâm Viễn muốn mua lại ‘Thượng Thần’ của một công ty trò chơi, nhưng trong sản nghiệp của Phó Hằng đã có một trò chơi khác là ‘Sát Thần’, do hai trò chơi có tính chất tương đồng nên phải tiến hành sắp xếp lại.

Cuộc họp kết thúc lúc chín giờ rưỡi.

Viên kim cương hồng cũng đã được chuyển đến, Trần Tĩnh vội vàng mang nó lên, cô cầm một chiếc hộp rất xinh, khi đi ngang qua ai cũng đều ngước nhìn cô. Trần Tĩnh bước vào văn phòng của Phó Lâm Viễn.

Anh đang ngồi bàn làm việc xem tài liệu.

Trần Tĩnh đặt viên kim cương lên bàn.

Phát ra một tiếng nhỏ, Phó Lâm Viễn ngẩng đầu lên khỏi tài liệu, anh ngả người ra sau, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp kim cương kia.

Trần Tĩnh nhẹ nhàng nói: "Đã kiểm tra rồi, tổng giám đốc Phó."

Phó Lâm Viễn nhìn nó vài giây, anh lấy điếu thuốc, châm lửa hút một hơi, sau đó anh lấy một tấm bưu thϊếp từ phía bên cạnh ra, rồi đẩy qua cho Trần Tĩnh, anh nói bằng giọng trầm.

"Đem đến nơi này, Vu Tùng sẽ đi cùng cô."

Trần Tĩnh cầm lấy tấm bưu thϊếp.

Địa chỉ là ở Philadelphia nước Mỹ.

Trần Tĩnh hơi ngừng lại, ngước nhìn người đàn ông trước mắt: "Bây giờ đi luôn sao?"

Phó Lâm Viễn cầm bút lên, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thứ năm rồi đi."

"Dạ vâng."

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Trần Tĩnh quay đầu lại thì thấy Lục Thần mặc áo sơ mi lịch sự cùng áo khoác đen đi vào, anh ta nhìn thấy cô liền nhướng mày nói: "Chào buổi sáng thư ký Trần."

Trần Tĩnh khựng lại, cô cầm lấy chiếc hộp lùi ra sau một bước: "Chào buổi sáng, anh Lục."

Lục Thần đi tới, đầu tiên nhìn cô, sau đó lại nhìn chiếc hộp trong tay cô, mỉm cười nhìn Phó Lâm Viễn: "Vẫn để anh mua được rồi nhỉ."

Phó Lâm Viễn ngước lên, gạt tàn thuốc đi.

Anh không đáp lời Lục Thần mà chỉ nhìn Trần Tĩnh: "Cất nó vào két sắt đi."

Trần Tĩnh nghe theo.

Cô đi đến bên két sắt ngồi xuống, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, khi ngồi xuống, áo sơ mi để lộ ra một phần eo nhỏ xíu, Lục Thần đứng sang một bên, vô thức nhìn cô chằm chằm.

Đây là lần đầu tiên Trần Tĩnh mở cái két này, khi cô vào làm trợ lý Tề đã nói cho cô biết mật khẩu, nhưng lúc này cô lại quên mất rồi.

Trần Tĩnh ngẩn người, đầu ngón tay đặt trên phím số nhớ lại. Lục Thần còn tưởng cô đang đề phòng mình nên mỉm cười, xoay người nói: "Tôi không nhìn, cô nhanh lên đi."

Trần Tĩnh càng sửng sốt.

Cô do dự ít lâu cuối cùng cũng nhìn về phía Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn cầm một điếu thuốc, khi cô nhìn sang anh hơi nhướng mày, đứng dậy, anh tiến đến, nửa ngồi xổm xuống, đầu ngón tay thon dài nhấn phím số: "Nhớ cho kỹ."

Trần Tĩnh gật đầu, ngay lập tức tập trung nhìn các phím số.

Bởi vì khoảng cách quá gần, thân hình anh dường như bao phủ lấy cô, quanh cô phảng phất mùi thuốc lá.

Nhập mật khẩu xong, anh đứng dậy rời khỏi. Anh vừa rời đi, xung quanh như sáng lên, cảm giác ngột ngạt tiêu tan ngay lập tức, chỉ còn lại mùi thuốc lá thoang thoảng.

‘Ding.’

Cửa két sắt mở ra.

Trần Tĩnh cẩn thận đặt chiếc hộp vào trong.

Đầu ngón tay của cô trắng nõn, chiếc hộp lại màu đen, đặt lên nhau có cảm giác rất xinh đẹp.