Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hướng Noãn

Chương 71: Công chúa nhỏ Quyển Quyển nhà họ Hướng (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ôn Noãn dừng bước.

Cách đó không xa có một người phụ nữ mỉm cười đi tới, trong tay còn cầm một bình sữa.

“Hướng phu nhân, chào cô.”

Là Giang Noãn.

Một tay Ôn Noãn đỡ sau lưng Quyển Quyển ở trước người, mỉm cười: “Chào cô, cũng đến đây mua đồ sao?”

Giang Noãn lắc lắc bình sữa trong tay: “Chị họ tôi vừa mới sinh em bé, đến đây mua cho cháu một ít đồ.” Nói rồi nhìn Quyển Quyển, hỏi: “Cô bé gọi là Quyển Quyển nhỉ? Thật đáng yêu, tôi có thể chạm vào cô bé được không?”

“Đương nhiên có thể.”

Cô ta dùng một ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lên má Quyển Quyển.

Ban đầu Quyển Quyển quay lưng về phía Giang Noãn, từ lúc nghe thấy mẹ và cô ta đang nói chuyện, thì cứ cố vặn vẹo cơ thể nhỏ bé mãi, muốn thấy rõ mặt dì đằng sau.

Ôn Noãn nhẹ nhàng vỗ cái mông nhỏ của Quyển Quyển một cái: “Quyển Quyển!”

Quyển Quyển bất mãn bĩu môi, phì phì phì phun bọt khí.

Giang Noãn buồn cười, nói: “Quyển Quyển đáng yêu thật đấy.”

“Đừng khen, càng khen càng điên.”

Quyển Quyển không hài lòng khi mẹ nói mình như vậy, cả người dùng sức ngả về phía sau, may mà một tay Ôn Noãn vẫn đặt hờ hờ sau lưng cô bé, mới không để cô lật ngã.

Ôn Noãn tức giận vỗ mạnh vào cái mông nhỏ của cô bé một cái: “Muốn bị đánh đấy hả?”

Quyển Quyển cảm thấy chơi rất vui, vẫn muốn ngả về phía sau, đôi môi hồng mịn còn không ngừng phát ra tiếng “papa”.

Cô bé rất thích học người lớn nói chuyện, nội dung nói hằng ngày cực kỳ phong phú.

Giang Noãn ngạc nhiên không thôi: “Quyển Quyển đã biết gọi bố rồi sao?”

Ôn Noãn lắc đầu, cười nói: “Đâu có đâu. Con bé thích học theo người khác. Cái miệng nhỏ cả ngày không có lúc nào ngừng nghỉ”

Ấn tượng của Ôn Noãn đối với Giang Noãn thật ra vẫn được, mặc dù người này đã từng có ý với Hướng Đồ Nam, nhưng theo như lời của Hướng Đồ Nam, Giang Noãn cực kỳ cầu tiến, hơn nữa rất thông minh, cũng thức thời, có thể tự giác bỏ đi những suy nghĩ không nên có.

Cho nên hồi trước, Hướng Đồ Nam đã đề cử cô ta đến tổng công ty.

Mà trước đây ở trong nhà máy, Ôn Noãn thỉnh thoảng cũng nói chuyện với cô ta mấy câu, phản ứng của Giang Noãn cũng có thể coi là tự nhiên hào phóng.

Sau đó khi cô ta đến Thượng Hải, để tỏ ý cảm ơn, mà đã liên lạc với Hướng Đồ Nam hai lần, đều thông qua Ôn Noãn hết.

Điều này đã giúp cô ta ghi được khá nhiều điểm ấn tượng ở chỗ Ôn Noãn.

“Hiện tại thấy thế nào? Công việc vẫn thuận lợi chứ? Đã thích ứng được chưa?”

“Cũng được, đồng nghiệp đều rất tốt, rất dễ bắt đầu.” Giang Noãn cười, “Chủ yếu là phải cảm ơn Hướng tiên sinh và Hướng phu nhân đã cho tôi cơ hội.”

Ôn Noãn nhàn nhạt cười: “Là do chính cô giành lấy được, người khác thật ra cũng không giúp được nhiều lắm.”

Giang Noãn lại nói cảm ơn lần nữa, sau đó nói “Vậy không trễ nải Hướng phu nhân cô nữa, đồ ở đây hơi đắt, tôi đi sang cửa hàng khác xem sao.”

Ôn Noãn: “Được, tạm biệt!”

--

Ban đầu Ôn Noãn chỉ muốn mua núʍ ѵú giả, nhưng đến cũng đến rồi, cô tiện thể mua thêm cho Quyển Quyển hai chiếc yếm dãi. Sắp mọc răng, nhóc con nước miếng rất nhiều, chảy như thác nước.

Khi chuẩn bị thanh toán, thấy một người tiến vào cửa hàng.

Đã cuối tháng Mười, lại đang lúc chạng vạng, người kia vẫn che kín mặt, làm như một ngôi sao ra phố.

Ôn Noãn đang thanh toán, chỉ lướt qua khóe mắt, sau khi thanh toán xong, vừa ngước mắt lên, đúng lúc chạm phải tầm mắt của người kia.

Nói rằng chạm tầm mắt, cũng chỉ là cảm giác của Ôn Noãn, dù sao đối phương đeo kính râm, cô cũng không thể thấy rõ được qua mắt kính của đối phương.

Cũng chỉ vài giây sau khi hai người nhìn nhau, Ôn Noãn liền bế Quyển Quyển, cùng bảo mẫu, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ mà rời đi.

Trong nháy mắt rời đi, cô rõ ràng cảm nhận được tầm mắt của Lộ Trình Trình dừng trên người cô, rồi còn đuổi theo cô một đoạn ngắn.

Thật là trùng hợp, chỉ đến cửa hàng đồ dùng mẹ và bé thôi, mà lại gặp được hai người phụ nữ cùng có mối quan hệ dây dưa với Hướng Đồ Nam.

Giang Noãn còn có thể nói là đúng lúc trùng hợp, nhưng Lộ Trình Trình, Ôn Noãn cứ cảm thấy cô ta cố tình đến gặp cô, bởi vì sau khi cô rời đi được một đoạn, có lén quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lộ Trình Trình không hề vào cửa hàng kia mua đồ.

Buổi tối Ôn Noãn video call với Hướng Đồ Nam, nói về chuyện đã xảy ra ở cửa hàng mẹ và bé.

Đầu tiên cô nhắc tới Giang Noãn.

Hướng Đồ Nam cũng đánh giá khá cao Giang Noãn: “Có chút tham vọng, cũng giỏi nắm bắt cơ hội, nhưng biết nhìn nhận đúng sai, vẫn may không khiến người khác ghét. Đừng nói đến cô ta nữa, Quyển Quyển đâu?”

Ôn Noãn liền xoay điện thoại lại, cái đầu nhỏ với mái tóc xù xù của cô con gái bảo bối của họ xuất hiện trên màn hình điện thoại. Màn hình được đưa ra xa, có thể thấy được cơ thể nhỏ bé mũm mĩm trắng trẻo của Quyển Quyển.

Cô bé vừa mới tắm xong, mái tóc xoăn nhỏ ướt sũng, toàn thân trơn mịn, chỉ mặc mỗi tã giấy.

Bỗng nhiên nhìn thấy bố trên điện thoại, kẻ vốn đang ngồi ở đó, xoay qua xoay lại cùng dì bảo mẫu chơi đùa với mèo, lập tức ngẩn người.

Cô bé giống Lam Đồ hồi trước, mỗi lần thấy Hướng Đồ Nam trên điện thoại, đều cảm thấy lạ lẫm không thôi.

Cô bé duỗi cánh tay trắng trẻo mập mạp, gọi “papa, papa”, Ôn Noãn giơ cao tay lên, không cho cô bé với tới được. Quyển Quyển lại bắt đầu “ô ô ô” loạn xạ.

“Để anh nói chuyện với Quyển Quyển đi.” Người làm bố ở bên kia cũng sốt ruột.

Lam Đồ đang cuộn mình thành một chiếc bánh ngẩng đầu nhìn người đang làm ồn ào, cảm thấy rất nhàm chán, hơn nữa hình như cũng chẳng liên quan gì đến nó, vì thế tiếp tục rúc đầu ngủ gật.

Nó không thích nhóc con trắng trắng mịn mịn, toàn thân rất nhẵn mịn, ngay cả bò cũng không biết, có đôi khi còn túm lấy lông của nó kia cho lắm.

Không biết thứ tự trước sau tí nào. Hừ!

Ôn Noãn trêu hai bố con một lát, cuối cùng mở lòng từ bi, cho hai người thời gian trao đổi.

Mặc dù Quyển Quyển có thể phát ra một số âm tiết vô nghĩa, nhưng nó không hề tạo chướng ngại giao tiếp cho hai bố con. Hai người cách màn hình quanh co ước chừng mười phút, trong lúc đó Ôn Noãn đã mặc xong áo liền quần cho Quyển Quyển, rồi dùng khăn lông lau khô cái đầu xoăn kia cho cô bé, còn cho cho cô bé ăn dặm.

Quyển Quyển không thích thứ này cho lắm, chỉ thích bát cơm nhỏ trên người mẹ, mỗi lần phải ăn dặm, đều rất phản kháng, đầu lưỡi nhỏ chạm vào cái thìa bé, là mày nhíu chặt lại.

“Quyển Quyển ngoan, ăn đi nhé.” Bố ở bên kia nhẹ giọng dỗ cô bé.

Quyển Quyển vẫn không vui, dùng tay kéo cái yếm dãi trên cổ, vừa nhổ thứ vừa được đút vào trong miệng ra, vừa bất mãn gào khóc lên.

Bố cô bé vừa thấy không biết cô bé đang tức giận hay là buồn, vô thức xin giúp cô bé: “Nếu không thì hoãn thêm mấy ngày đi. Từ từ rồi làm, để Quyển Quyển thích ứng chút trước đã.”

“Hướng Đồ Nam!” Hướng phu nhân chưa bao giờ là chim nhỏ nép vào người.

“Được rồi, quả thật không thể phụ thuộc vào sữa mẹ.” Hướng Đồ Nam lập tức đầu hàng, tự giác nhượng bộ, “Nhưng mà anh nói thật, em cũng đừng nóng vội, có thể cố gắng nhiều hơn, tiến hành từng bước.” Sợ Ôn Noãn vẫn chưa hài lòng, anh vội bảo đảm, “Nếu không thì chờ sang ngày mai, đợi mai anh về, anh dỗ Quyển Quyển, được chứ?”

Anh nhường rồi lại nhịn, Ôn Noãn cũng không phải không biết một vừa hai phải, hai người vui vẻ mà đạt được sự đồng thuận, tạm thời thả cho Quyển Quyển một con ngựa.

Quyển Quyển không phải ăn dặm sung sướиɠ nhào vào lòng mẹ, một tay chạm luôn vào bát cơm nhỏ của mình.

Toàn thân cô bé chỗ nào cũng mềm mại, tràn ngập mùi sữa, mái tóc xoăn nhỏ cọ lên cằm cô, ngưa ngứa, trái tim Ôn Noãn cũng trở nên mềm mại theo.

Cô là một người mẹ nghiêm khắc, nhưng tấm lòng yêu thương dành cho Quyển Quyển, giống hệt người đang ở bên ngoài kia.

Mãi đến khi cho Quyển Quyển bú xong, Ôn Noãn mới nghĩ đến một chuyện.

Cô vẫn chưa nói với anh chuyện đã gặp Lộ Trình Trình.

Nhưng lại nghĩ, cũng chỉ là một người không liên quan, hình như không có gì để nói.

--

Hướng Đồ Nam giữ lời hứa, hôm sau về đến nhà, quả nhiên gánh vác trọng trách cho con gái bảo bối ăn dặm.

Quyển Quyển là một cô bé ngoan, không nặng bên này nhẹ bên kia, bố ra trận cũng tương tự không cho mặt mũi.

Đầu lưỡi nhỏ của cô bé vừa chạm vào cái thìa bé lần nữa, nhăn cái mày nhỏ, lắc đầu nguầy nguậy.

“Quyển Quyển, ăn cái này, mới có thể mau mau lớn được.” Làm bố, giọng dỗ dành cô bé còn dịu dàng hơn cả bình thường khi nói chuyện với người mẹ.

Quyển Quyển không dao động, cái miệng nhỏ ngậm thật chặt.

Ôn Noãn ngồi trên cái ghế nhỏ, hai tay ôm mặt, cười nhìn ai đó bị đánh bại, cái sự đắc ý kia, nhìn thế nào cũng như muốn ăn đòn.

Anh thầm nghĩ trong lòng, muộn chút nữa lên giường sẽ giải quyết em, trên mặt lại vẫn tươi cười như cũ.

“Bảo bối ngoan, ăn một miếng nhé.”

Quyển Quyển im lặng nhìn anh.

Hai mắt cô bé tròn xoe, con ngươi vừa đen vừa to, khi bất động nhìn chằm chằm vào bạn, bạn sẽ không thể còn chút sức chống cự nào.

“Quyển Quyển……”

Quyển Quyển a ô một cái, há miệng.

Hướng Đồ Nam liền mở cờ trong bụng: Con gái quả nhiên là áo bông nhỏ tri kỷ của cha, nhìn sự hợp tác này mà xem.

Quyển Quyển chẳng những nhận lấy miếng ăn dặm kia, cái tay nhỏ còn ôm mặt bố.

Hướng Đồ Nam choáng váng hết cả đầu óc, không phân biệt được đông nam tây bắc, chỉ biết dựa sát mặt lại theo hướng bàn tay nhỏ của cô bé.

Cánh môi non mềm của Quyển Quyển dán lên môi anh.

Đỉnh đầu Hướng Đồ Nam như có pháo hoa nở rộ.

Phù…… phụt!

Toàn bộ miếng ăn dặm kia bị Quyển Quyển phun lên miệng bố.

Người làm chuyện xấu vui vẻ không thôi, toét miệng cười khanh khách không ngừng, khóe miệng còn dính đầy sợi bún màu xanh.

Hướng Đồ Nam trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không dự đoán được bảo bối nhà mình nhỏ như thế đã học được cách lừa bố.

Ôn Noãn không hề nghĩ đến, suýt chút nữa thì bật cười.

Đang định nhân cơ hội cười nhạo anh mấy câu, anh đã duỗi tay ra, quàng tay qua cổ cô kéo về phía trước, môi chuẩn xác dán lên môi cô.

Đồ con gái ăn, em cũng nếm một chút.

Lượng mì nhão nhão dính dính cũng không nhiều, rất nhanh đã biến mất trong miệng hai người, anh nhân cơ hội cuốn lấy cái đầu lưỡi cô, nhẹ nhàng mυ"ŧ vào.

Quyển Quyển đang cười rất thoải mái chớp mắt mấy cái, vểnh môi lên, dùng nước bọt của mình để thổi bong bóng.

Lam Đồ thật sự đã thấy tiết mục hai người hôn nhau thân mật điên cuồng này nhiều lần, không hề có hứng thú vây xem, lúc này nó nằm sấp ở sau ghế tựa của Quyển Quyển, biến mình thành một cái bánh mèo.

--

Lại một tháng nữa trôi qua, khi Quyển Quyển được bảy tháng, cô bé luôn hoạt bát năng động, cuối cùng cũng học được cách bò.

Từ đó, phạm vi hoạt động của cô bé không còn chỉ giới hạn trong từng tấc vuông khi cơ thể lăn lộn, mà là ở nơi bố mẹ và dì bảo mẫu nhận thấy cô bé đã bò xa hơn từ khi nào rồi.

Ngày đầu tiên biết bò, đã khiến Ôn Noãn kích động như vỡ òa. Bởi vậy nên hôm đó, Hướng Đồ Nam hơn 8 giờ về đến nhà, khi gần đi hết cầu thang, cách hai bậc, đã thấy Quyển Quyển nhà anh cùng Lam Đồ bò trên mặt đất chờ anh.

Ôn Noãn: “Quyển Quyển, bò cho bố nhìn xem.”

Hướng Đồ Nam vẻ mặt kinh ngạc: “Đã biết bò rồi sao?” Nói cách khác, sau này anh có thể nhìn thấy Quyển Quyển bò tới bò lui trong nhà, cũng có thể so tài với cô bé.

Quyển Quyển nhất thời không thể hiểu ý của mẹ, chỉ đội một đầu tóc xoăn nhỏ, ngẩng đầu, chổng cái mông nhỏ, không chớp mắt nhìn người trên cầu thang, đôi mắt vừa đen vừa sáng, khóe miệng còn chảy nước miếng.

Bò song song cùng Lam Đồ với vẻ mặt điềm tĩnh, rất giống một con mèo mặt to cộng với một con chó xồm.

“Quyển Quyển, mau bò cho bố xem đi.” Mẹ lại nhẹ nhàng thúc giục cô bé lần nữa.

Bố không thúc giục, chỉ đứng ở chỗ cách đó vài bước, dịu dàng mà nhìn chăm chú vào cô bé.

Quyển Quyển rất thích bố, trong ánh mắt mong chờ của bố, cô bé động đậy hai cái chân nhỏ mập mạp của mình, do dự không biết nên dùng bên nào trước, giây tiếp theo, cô bé quyết định mặc kệ, cứ thế là bò.

Một khi đã bò, Quyển Quyển thể hiện đầy đủ mọi mặt linh hoạt của cô bé, chốc đã vọt đến cạnh cầu thang.

Mẹ sợ tới mức hét to một tiếng “Quyển Quyển”, vừa định tiến lên ngăn cản cô bé, bố đã bước một bước dài lao đến, xốc nách cô bé, nhấc cô bé lên cao.

“Quyển Quyển giỏi quá!”

Quyển Quyển từ bé xíu đã thích được nâng lên cao, cao đến đâu cũng không hề sợ hãi.

Đang cười khanh khách, trên mặt đã được bố hôn một cái thật mạnh: “Bảo bối nhà chúng ta giỏi quá!”

Quyển Quyển từ bé đã lớn lên trong những lời khen ngợi không hề biết khiêm tốn là gì, lúc này cô bé cảm thấy mình rất giỏi. Bố xoay cô bé lại, khi ngồi lên đầu vai bố, Quyển Quyển như một nữ hoàng ngồi trên ghế rồng, vẻ mặt không ai bì nổi, ngạo nghễ thiên hạ.

Lam Đồ kiến thức rộng cảm thấy Quyển Quyển đúng thật là còn nhỏ tuổi, thiếu kiến thức, một chút việc nhỏ cũng có thể phấn khích như gì đó.

Nó không hề giống như vậy, cho dù được mẹ ôm vào lòng, vẻ mặt cũng vẫn điềm tĩnh, không màng thiệt hơn.

Tuy nhiên, xét thấy mẹ thương nó như vậy, nó quyết định sau này sẽ không tị nạnh hâm mộ ghen ghét với Quyển Quyển nữa, muốn chung sống hòa bình với cô bé.

Cô bé thích túm lông của nó?

Quên đi, nó nhân từ đại lượng, túm mấy sợi lông thì cũng thôi bỏ qua.

--

Mấy hôm sau, Ôn Noãn dẫn theo Quyển Quyển sang bên Dương Lưu Thư uống trà chiều. Cùng đến, còn có hai người mẹ khác trong khu nhà với con các cô ấy.

So với những đứa trẻ kiện tướng thể dục thể thao kiểu bạn nhỏ Quyển Quyển mà nói, bạn nhỏ Song Dưỡng Thủy (1) nhà Hướng Đông Dương, thực sự là niên thiếu lão thành, thành thục ổn trọng. Cậu bé mới hơn một tuổi, đã có sự trầm tĩnh không giống với lứa tuổi, ném quyển sách tranh cho cậu bé, cậu bé có thể yên lặng xem một lúc lâu; ném một món đồ chơi cho cậu bé, cậu bé có thể im lặng mà chặt nó thành tám khúc.

“Giống bố nó.” Dương Lưu Thư vẻ mặt bất lực nhìn Song Dưỡng Thủy đang yên lặng ngồi đọc sách trên chiếc ghế nhỏ, “Thực sự là di truyền toàn bộ tính cách của bố nó.”

Hai người khác tỏ vẻ hâm mộ: “Vậy tốt quá đi, cô xem con trai cô ngoan bao nhiêu, con nhà tôi ồn ào chết đi được.”

Vừa mới dứt lời, thì thấy cách đó không xa, Quyển Quyển chỉ biết bò đang thúc cái đầu nhỏ của mình liên tiếp vào bụng anh trai.

Song Dưỡng Thủy rất ra dáng làm anh, không hề vì bị quấy rầy mà mất kiên nhẫn, còn rất phong độ xoa xoa cái mái tóc xoăn nhỏ của Quyển Quyển.

Quyển Quyển nheo mắt, tiếp thu cái xoa của anh trai một cách hưởng thụ, sau đó bất ngờ, cướp quyển sách trên tay anh trai đi mất, tiện thể nằm xuống đất, lăn một cái, bò dậy, chổng cái mông nhỏ, tay chân cùng di chuyển, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi không chế của cánh tay anh trai.

Song Dưỡng Thủy không thèm chấp nhặt với cô bé, đứng dậy khỏi chiếc ghế nhỏ, chập chững đi đến cạnh kệ sách nhỏ, rút ra một quyển sách tranh khác, ngồi lại về chiếc ghế nhỏ.

Quyển Quyển đắc ý đến ngất ngây vì cướp được sách.

Cô bé chớp mắt, rồi lại chớp mắt, sau đó cong môi ném sách trong tay sang một bên, một hồi bò đến cạnh anh trai, lại thúc cái đầu nhỏ vào bụng anh.

Bốn người mẹ đều không nhịn được mà cười ha ha.

Một người không nhịn được nói: “Được rồi, Quyển Quyển nhà cô không ngoan nhất.”

Một người khác nói: “Nhóc con này, thật sự chẳng giống con gái chút nào.”

“Đều tại bố nó chiều.” Ôn Noãn xấu hổ, “Tất là lại do bố nó chiều, nên mới to gan lớn mật.”

Bên kia, Quyển Quyển cướp mất sách của anh trai ba lần liên tiếp xong cuối cùng cũng mệt rồi, nằm sấp cạnh chân anh, như một chú cún con ngoan ngoãn.

Song Dưỡng Thủy lại thể hiện đầy đủ phong độ của một người anh, xuống khỏi chiếc ghế nhỏ, ngồi thẳng lên thảm.

Quyển Quyển sau khi lăn mấy cái trên mặt đất, trườn, lại trườn, gối cái đầu nhỏ của cô bé lên trên đùi Song Dưỡng Thủy, vươn tay chân, cẩu thả lộ ra cái bụng nhỏ của cô bé, thực sự là không giống thục nữ chút nào.

Ôn Noãn bất lực lắc đầu, tiếp tục nói chuyện phiếm với mấy người khác.

Cũng chính tại chiều hôm đó, cô nghe được một vài tin tức về Lộ Trình Trình.

———-

(1) Song Dưỡng Thủy: Biệt danh của bé do chị Dương đặt, tiếng Trung là 双氧水, convert để là ‘dung dịch ô-xy già’, mà tra ra oxy già thật =))), hay Hydrogen Peroxide (H2O2). Mình để tên Hán Việt
« Chương TrướcChương Tiếp »