Chương 32

Tư Mộ Hiền cười thừa nhận, có điều bỏ nhỏ một câu : “Bác có nhãn quang lắm, nhưng mà thứ tốt nhất thì bác lại bỏ sót."

Tả Nam Hạ cũng rất tự tin, gặp khó càng hứng thú, nhìn kỹ cái nồi : “Thứ tốt nhất chắc là ở trên nồi chứ gì, đây là nồi đá do đá ô kim tạc ra, thứ dụng cụ nấu ăn này thời hiện đại không còn nhiều nữa."

Bằng đá sao? Thế là Tả Hi Dĩnh cũng thích thú tới bên nồi, đưa ngón tay trắng nõn như cọng hành ra, cẩn thận chạm vào mép nồi đen bóng, rụt ngay lại: “Đúng rồi cha, làm bằng đá đấy, theo ghi chép thì dụng cụ nấu ăn sớm nhất làm bằng đá phải không? Lộ Châu lưu giữ dụng cụ nấu ăn thời Tần cũng làm bằng đá."

" Ừ, đúng rồi, loại phương thức này giúp cho nhiệt độ tăng lên đều, nguội đi chậm, cho dù tắt lửa ba tiếng, nồi vẫn còn nóng. Hơn nữa đun bằng củi, giữ được nguyên vị ở mức độ cao nhất. Thú vị đấy, trừ người cực kỳ thích ăn uống, không ai bỏ công sức như vậy." Tả Nam Hạ bình phẩm một câu, chẳng biết khen hay chê:

Tả Hi Dĩnh hào hứng giơ máy ảnh kỹ thuật số trước ngực lên, liên tục chụp rắc rắc mấy tấm, vừa chụp vừa hỏi Tư Mộ Hiền: “Ông chủ nhỏ, cha tôi nói đúng không?"

" Lợi hại, xem ra bác là dân trong nghề." Tư Mộ Hiền tán thưởng thật lòng:

Mọi người phụ họa, nhất là trưởng phòng Hứa được cớ ra sức tâng bốc, ông ta xem qua vài tờ báo liên quan tới ẩm thực văn hóa, đều là tờ báo có sức ảnh hưởng, tất cả là vì chuẩn bị để tháp tùng vị khách đặc biệt này, cho nên nịnh bợ cũng có trình độ lắm. Tả Nam Hạ mỉm cười hưởng thụ khiêm trốn vài câu.

Nghe người ta khen ngợi ông già, mình bị gạt sang lề, Lôi Đại Bằng khó chịu hầm hừ khinh bỉ : “Giáo sư cái quái gì, ẩm thực gia cái quái gì, kém lắm, chẳng bằng Đản ca của bọn tôi. Thập mỹ mới nói được có tám thứ, hai thứ còn lại là gì, các người có nghĩ vỡ đầu cũng không ra đâu."

Làm sao lại nói chuyện với khách như thế được? Tư Mộ Hiền tức giận hận không thể ném Lôi Đại Bằng vào nồi, vốn có khách tới, nói chiều theo khách làm người ta vui là được.

Ai ngờ cái thằng ngốc này nghiêm túc quá, nói một câu làm trưởng phòng Hứa xấu hổ lúng túng, Tả Nam Hạ dài mặt.

Tả Hi Dĩnh đưa mắt Tư Mộ Hiền dò hỏi, đôi mắt to tựa biết nói đó khiến Tư Mộ Hiền tích tắc hiểu ý cô, định bước lên giảng hòa. Lôi Đại Bằng đắc ý giành trước, cười tít mắt với Tả Hi Dĩnh : “Chị mỹ nữ, chị muốn biết không, tôi nói cho chị."

Tả Hi Dĩnh thấy hắn mặt chưa rửa, miệng chưa lau, gò má bên cao bên thấp, mắt cái lớn cái nhỏ, buồn cười hết sức. Cô che miệng cười khúc khích, vừa cười vừa gật đầu.

Lôi Đại Bằng cướp lấy cái muôi dài trong tay Tư Mộ Hiền cho vào trong nồi, chỉ hơi nguấy một cái nước canh và ba ba đang sôi ùng ục, liền lộ ra phía dưới ba ba còn có một ổ trứng trắng, tròn tròn, to hơn trứng chim cút, nhưng n hỏ hơn trứng gà.

Lôi Đại Bằng thu muôi lại, dương dương đắc ý đóng nắp nói với đoàn khách: " Đoán tiếp đi, ai mà đoán đúng, tôi mời người đó ăn, nếu ăn không ngon, mọi người cứ coi tôi như ba ba mà nấu."

Có những lời gây sốc của chàng ngốc này, mọi người không ai dám đoán trước, sợ nói không đúng bị hắn mắng. Họ không đoán Lôi Đại Bằng lại không chịu nổi, giáo huấn: “Ái dà dà, chuyên gia ẩm thực vừa rồi đâu hả, trên ba ba dưới trứng, hợp lại thành vương bát đản (trứng ba ba) , dễ thế mà không đoán ra được."

Phì, miệng Tư Mộ Hiền mím không chặt phụt một tiếng, vội vàng quay mặt đi không dám cười, mấy vị khách mặt đỏ bừng, bị một tên ngốc mắng ngay trước mặt, thậm chí có chút ý vị chửi gà mắng chó. Đột nhiên nhận ra, không khí nặng nề, choàng tỉnh, đây là đại kỵ của người mở quán, e rằng câu này của Lôi ca chọc giận đám thực khách lai lịch không nhỏ rồi.

Lớp trứng tròn tròn nấu dưới con ba ba chỉ thoáng qua một cái rốt cuộc là trứng gì không quan trọng nữa, quan trọng là vì cái này mà mọi người mất mặt, Tả lão dù tu dưỡng có tốt tới mấy cũng đanh mặt nói: “Không thể nào, trứng ba ba thường từ năm tới mười gam, lòng bên ngoài không phải là lòng trắng đông lại, dù cậu có nấu cả ngày cũng không thành hình. Với lại trứng cậu nấu to như thế, là trứng gà tre chứ gì? Chàng trai, có lý không tranh với khách tới cửa, chúng tôi từ xa tới đây, ý cậu ..."

Ý là đuổi khách rồi, trong lời của ý, khí thế đầy đủ, hàm ý muốn đối phương nhận sai. Cơ mà nhầm đối tượng rồi, Lôi Đại Bằng khinh bỉ đính chính : “Đáp án nói rồi mà không hiểu, tôi nói là vương bát đản, không nói là trứng do ba ba đẻ. Là trứng có vị ba ba, cho nên chúng tôi gọi nó là vương bát đản, không giống trứng ba ba mà ông nói. Không đơn giản là có vị thôi đâu, trong trứng có trứng, không phải trứng bình thường ... Úi da da, mẹ nuôi, sao lại đánh con?"