Chương 50

" Tôi kém cậu ấy một chút, nhưng giờ bắt kịp rồi, nghe cha cô giảng tới tình yêu kiểu Platon, tình yêu thời hiện thực không hoàn mỹ, vì nó trộn vào thành phần du͙© vọиɠ. Nồng độ du͙© vọиɠ càng thấp, độ thuần khiết của tình yêu càng cao, đây là đề tài tình yêu kinh điển nhất mà tôi từng nghe." Đơn Dũng nghiêm túc nói, tựa hồ đã sùng bái tới không thể hơn được nữa, nhưng ghé tới gần đổi giọng: “Không biết vì sao, từ lúc nhìn thấy cô, tôi cứ ao ước tới tình yêu lý tưởng."

Câu này có ý vị trêu ghẹo, Tả Hi Dĩnh vừa lộ vẻ tức giận, Đơn Dũng bật cười, giải thích : “Đừng giận, tôi đang nói vấn đề thuần học thuật, nồng độ du͙© vọиɠ rất thấp."

Tả Hi Dĩnh bị chọc cười, vội quay đầu sang bên, không để ý tới Đơn Dũng nữa. Có điều Đơn Dũng từ mặt bên nhìn gò má mịn màng thoáng hiện lúm đồng tiền, khẳng định là cô ấy đang cười, tức thì lòng hoa nở rộ, mong buổi tọa đàm này kéo dài vĩnh viễn.

"Triết học là một môn học trí tuệ, sứ mệnh thần thánh của nó là khai phá dân trí, để cao trình độ tâm trí của nhân loại, đồng thời mang tới ý nghĩa và lý tưởng cho thế giới hiện thực. Vừa rồi chúng ta đã thảo luận qua cả Nho, Đạo, Phật, từ trong đó chúng ta hiểu được, trí tuệ triết học Trung Quốc kỳ thực ở rất gần với cuộc sống của chúng ta, nhìn thì có vẻ vô dụng, nhưng vô dụng là lại hữu dụng lớn. Nhà triết học Pháp Pascal có nói, con người là cọng cỏ yếu ớt, đại tự nhiên không cần dùng toàn bộ sức mạnh, dù là một giọt nước cũng có thể gϊếŧ chết sinh mệnh của một người. Thế nhưng con người là sự tồn tại tối cao của đại tự nhiên, vì con người là động vật có tư tưởng, tôn nghiêm của con người nằm ở tư tưởng, triết học mang tới tôn nghiêm và ý nghĩa sống của con người ... Điều cuối cùng tôi muốn nói là, tôi không hi vọng mọi người đều học triết học, nhưng tôi hi vọng mỗi bạn học ở đây, bất kể là ở lại trường hay đi ra xã hội, đều sống có ý nghĩa và tôn nghiêm."

Tả Nam Hạ phất tay, kết thúc buổi tọa đàm kéo dài một tiếng, tức thì tiếng vỗ tay rào rào không dứt, không ít sinh viên đứng cả dậy vỗ tay. Từ Luận Ngữ Lão Trang, nói tới tam thập nhị tướng của Phật gia, từ thi từ phú họa nói tới ám thị ngôn ngữ triết học, từ Plato, Immanuel Kant nói tới Ludwig Wittgenstein. Tựa hồ là buổi thịnh yến trí tuệ, mà người thao túng lại mở miệng thành văn, khiến cho cả trăm giáo viên sinh viên kính phục.

Tả Hi Dĩnh khẽ đóng máy quay lại, khi nhìn Đơn Dũng thì ánh mắt y không khác gì sinh viên trong phòng, di chuyển theo bước chân cha cô, ra sức vỗ tay. Tới khi lãnh đạo và giáo viên khoa từng người đi lên bắt tay cha cô, rồi có không ít sinh viên đi lên xin chữ ký mới tỉnh lại đôi chút. Cô có vài phần đắc ý : “Nghe tới choáng rồi hả?"

"Ừ, lợi hại." Đơn Dũng giơ ngón cái lên, thán phục nói, có thể khiến cho hàng trăm người bừng bừng nhiệt huyết như thế, đâu phải là người bình thường làm được. Huống hồ Đơn Dũng thấy ông già giảng rất thật, không hề có thành phần khoe khoang, nhưng lại phô trương cực độ, riêng ở khoản này đã là cao nhân.

" Nghe anh nói có vẻ câu này xuất phát từ nội tâm. Cho nên lần này tôi cám ơn anh." Tả Hi Dĩnh dọn đồ, cầm máy quay đứng dậy, mỉm cười thay lời tạm biệt:

Lúc này Đơn Dũng nhận ra một thay đổi, ánh mắt cả phòng từ trên người y và Tả Hi Dĩnh đã bị ông già thu hút hết. Không ít nữ sinh còn đuổi theo ông hỏi gì đó, Tả Nam Hạ vừa trả lời vừa thuận tay ký tên, quên luôn cả con gái.

Nhưng ánh mắt Đơn Dũng chưa từng rời khỏi Tả Hi Dĩnh, vóc người cao ráo, tóc dài búi gọn gàng, lúc bước đi nhịp chân thong thả, lúc quay đầu cười tựa hoa lan, dường như trên người cô cũng có một ám thị triết học nào đó. Rõ ràng rất đoan trang mực thước, nhưng khiến người ta thấy bị quyến rũ, rõ ràng là đường cong không quá nổi bật, nhưng lại khiến người ta thấy đẹp không sao tả siết.

Đúng rồi, là khí chất, nghĩ tới từ trừu tượng này, giống như triết học vậy, chúng ta không chạm vào được, nhưng nó có ở khắp nơi.

Đúng, chính là khí chất, là loại khí chất khiến người ta không dám khinh nhờn, là sự ung dung mang đậm vẻ thi thư tự họa, cho dù là đi cùng đám sinh viên trong khoa, vẻ thân thiết không có chút làm bộ nào, luôn nhận được những nụ cười của bất kỳ nam hay nữ. Lúc này Đơn Dũng cũng bừng tỉnh, nhận ra trước kia mình nhìn mỹ nữ chỉ thấy ngực nở mông cong là nông cạn tới mức nào.

Lần này si dại thật rồi, ngây ngốc nhìn Tả Hi Dĩnh và mấy nữ sinh trong khoa nói chuyện gì đó, bóng hình ấy, nụ cười ấy, mái tóc như mực ấy, khí chất như lan ấy tựa hồ thực hóa, cầm tù ánh mắt của Đơn Dũng.