Chương 13: Đau…

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Cả người Trần Hương vẫn còn run rẩy, người đàn ông ôm cô vào lòng, một tay nắm lấy vυ" cô, dùng sức nắm chặt làm nhũ thịt tràn ra từ khe hở ngón tay.

“Đau…” Cô nhăn mày nhỏ giọng kêu.

Liêu Tuấn buông lỏng tay, ôm người dậy. Anh cúi đầu há miệng ngậm lấy đầṳ ѵú của cô hết mυ"ŧ lại cắn.

“Sao lại thơm như vậy? Hả?” Anh vừa gặm cắn vừa nói lời trêu đùa cô, ngậm đầṳ ѵú của cô trong miệng không buông, mυ"ŧ mạnh đến mức như muốn hút ra sữa từ trong đó.

“Nhẹ chút… Hu hu…” Cô đau đến mức khóc nức nở, hai tay vô lực ôm đầu anh, cô bé nóng hầm hập không tự chủ được mà chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Cô cực kỳ xấu hổ, nước mắt lại tràn mi.

“Khóc cái gì?” Liêu Tuấn nhả đầṳ ѵú trong miệng ra, một tay siết chặt lấy, tay còn lại nắm eo cô kéo xuống. Anh hôn môi cô: “Không thích à?”

Trần Hương không dám gật đầu, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt vô cùng đáng thương. Hốc mắt của cô vẫn còn ửng đỏ, trên lông mi đong đầy nước mắt, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng bởi vì vừa trải qua vận động kịch liệt. Mái tóc dài đen nhánh của cô xõa xuống, có một sợi rũ ở trước ngực, sợi tóc khẽ lướt qua đầṳ ѵú đỏ bừng vì bị anh mυ"ŧ giống như gãi ngứa.

Khi Liêu Tuấn nhìn cảnh này, dươиɠ ѵậŧ của anh lập tức căng cứng.

Anh xoa mông cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng khóc, vυ" bị mυ"ŧ đau có phải không?”

Trần Hương nghe anh nói ra chữ vυ" này khiến cô xấu hổ muốn độn thổ chui xuống đất.

Cô quay đầu đi không nhìn anh, người đàn ông cầm khăn giấy lại đây lau mặt cho cô, còn chùi nước mũi cho cô. Trần Hương nghiêng người trốn tránh không cho anh chạm vào, nhưng bị người đàn ông giữ chặt eo, anh cất giọng khàn khàn nói: “Đừng nhúc nhích.”

Quả nhiên, cô không dám lộn xộn nữa, bởi vì dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng của người đàn ông vẫn luôn chọc vào chỗ mềm mại dưới bụng của cô.

Cô sợ hãi không dám nhúc nhích.

Liêu Tuấn sờ khuôn mặt nhỏ của cô: “Biết tôi đến đây bằng cách nào không?”

Cô rụt vai lại không dám nhìn anh, chỉ lắc đầu.

“Lái xe, hơn ba tiếng đồng hồ.” Ngón tay anh di chuyển xuống dưới, lòng bàn tay bao lấy bầu vυ" mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn: “Em trai của em nói em làm ở siêu thị Bảo Lâu, tôi đến chỗ đó tìm không thấy, đành tìm một vòng tất cả các siêu thị ở nơi này.”

Trần Hương không nói nên lời. Lúc trước cô thật sự từng làm ở siêu thị Bảo Lâu, nhưng vì ở đó chỉ là siêu thị nhỏ nên thường ngày chỉ có hai người cô và ông chủ cùng làm. Ông chủ đó là một người không đứng đắn, thường xem phim sεメ trước mặt cô, cô cố gắng nhịn đến khi nhận được lương thì lập tức đổi siêu thị. Cô không nói với Trần Dương vì sợ cậu ấy lo lắng cô bị ức hϊếp nên mới từ chức đổi sang làm ở siêu thị khác.

Cô đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh: “Anh, anh nói với em trai tôi rồi sao?”

Ánh mắt cô lộ vẻ vô cùng sợ hãi, Liêu Tuấn cố ý trêu đùa cô: “Em nói thử xem?”

Khuôn mặt Trần Hương đỏ lên, cô bất lực che mặt lại, nước mắt theo khe hở ngón tay chảy xuôi ra ngoài.

Liêu Tuấn chửi thề một tiếng, nói: “Đùa em thôi mà! Khóc cái gì mà khóc, không nói với cậu ấy.”

Trần Hương bỏ tay xuống, trên mặt đầy nước mắt, cô khóc lóc nói: “Huấn luyện viên, tôi sai rồi.”

“Sai cái gì?” Liêu Tuấn không hiểu vì sao cô cứ mở miệng lại nói mình sai.

“Tôi không nên… Tắm ở trong đó.” Cô sụt sùi, từng hạt nước mắt lớn rơi xuống, giọng nói mềm mại mang theo giọng mũi: “Sau này tôi, không đến nữa. Anh đừng, đừng bắt nạt Trần Dương.”

“Tôi bắt nạt cậu ấy làm gì?” Liêu Tuấn thật sự không hiểu nổi mạch suy nghĩ của cô.

Trần Hương nước mắt lưng tròng nhìn anh, run rẩy hỏi: “Vậy anh, tha cho tôi, có được không?”

Mẹ kiếp.

Rốt cuộc Liêu Tuấn hiểu rồi.

Lửa giận lập tức bùng lêи đỉиɦ đầu. Con mẹ nó! Anh từ thành phố lái xe hơn ba giờ tới đây tìm cô, cô gái này không vui mừng kinh ngạc thì thôi đi, còn khóc sướt mướt bảo anh buông tha cho cô.

Hôm nay anh không làm chết cô, anh sẽ đem cái tên Liêu Tuấn này viết ngược lại!