Chương 10: Đừng xịt nước hoa nữa tôi không thích



Tay người đàn ông gác ở trên cửa xe ô tô, môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch, “Cô nhóc đầu óc đen tối.”

“Có đầu chú mới đen tối.”

“Chỉ là bảo em đến nấu cơm mà thôi, tôi đã nhắn tin trên WeChat, không phải sao? Nghĩ cái gì mà mặt lại đỏ như vậy.”Phó Hương Hương sửng sốt, từ trong túi lấy điện thoại ra kiểm tra.

Triệu Nguyên Kỳ thật đúng là đã nhắn tin cho cô, nhưng mà lúc ấy cô không có thời gian trả lời, sau khi tan học cũng không liếc mắt đến điện thoại.

“Ừm.”

Phó Hương Hương cúi đầu, nghe thấy tiếng cười của người đàn ông trên đỉnh đầu, rất dễ nghe như châu ngọc.

Đã đến biệt thự Vân Lĩnh, Triệu Nguyên Kỳ lên lầu tắm rửa, Phó Hương Hương được dì Diêu, người giúp việc trong biệt thự dẫn đến phòng bếp.

Vách tường trong phòng bếp vô cùng sạch sẽ, thậm chí nó sáng loáng còn có thể soi gương được, đủ loại kiểu dáng đồ dùng nhà bếp, đều là các thương hiệu lớn ở nước ngoài, có ba cái tủ lạnh, một cái để các thịt loại, một cái để rau dưa trái cây, còn có một cái đựng nước khoáng với các loại đồ uống.

Phó Hương Hương bị choáng ngợp bởi căn phòng bếp xa hoa này.

Dì Diêu nói cho cô biết khẩu vị của Triệu Nguyên Kỳ, “Ông chủ không thích ăn rau thơm với tỏi, khi dùng cơm ông chủ thích phối hợp các món chay mặn, quy định là ba món mặn, một món canh, Phó tiểu thư không cần căng thẳng, hãy đến đây xem.”

“Nhưng tôi chỉ biết làm cơm nhà.”

Phó Hương Hương ấp úng, “Lỡ như Triệu tổng không thích đồ ăn tôi nấu thì sao bây giờ?”

Kỹ năng nấu nướng của cô là được rèn luyện từ nhỏ, ba cô mất sớm, mẹ cô thì rời bỏ cô đi, bà nội phải làm việc đồng áng vất vả, còn phải bận rộn với công việc buôn bán ở cửa hàng nhỏ, không có thời gian rảnh.

Người ta nói sinh ra là con nhà nghèo đều trưởng thành và có tính tự lập rất sớm, Phó Hương Hương bảy tuổi đã biết tự mình nấu cơm.

Dì Diêu cười ha hả, “Không sao đâu, nếu ông chủ đã yêu cầu cô làm, cô cứ yên tâm bạo dạn nấu thật tốt, có cái gì không hiểu cứ hỏi tôi là được.”

“Vậy được rồi.”

Trong tủ lạnh có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, Phó Hương Hương nhìn lướt qua, dự định làm món cá hấp, thịt lợn cay, thịt bò xào ớt xanh, và canh trứng gà cà chua.

Các động tác của Phó Hương Hương làm rất gọn gàng ngăn nắp, không cần dì Diêu hỗ trợ, ngoại trừ cô nhờ dì hướng dẫn cách sử dụng những thiết bị đồ điện trong bếp vì cô không biết sử dụng chúng.

Ba món mặn, một món canh tiêu tốn hết 40 phút.

Chờ lúc đồ ăn được dọn ra bàn thì bên ngoài trời đã tối.

Tắm rửa xong, Triệu Nguyên Kỳ đi xuống dưới lầu với bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, toàn thân mang theo khí chất cao quý, quyến rũ dịu dàng.

Hắn không thích có người giúp việc ở trong biệt thự, cho nên lúc dọn dẹp xong phòng bếp dì Diêu liền rời đi.

Phó Hương Hương rửa tay sạch sẽ, có chút rụt rè nhìn người đàn ông từ trên lầu đi xuống, “Thức ăn đã được nấu xong, Triệu tổng, tôi xin phép về trước nhé?”

“Trở về?”

Triệu Nguyên Kỳ nhướn mày, “Nơi này không có xe trạm xe buýt, gọi một chiếc xe taxi ít nhất phải mất một trăm tệ, một trăm tệ tiền đi xe, em có trả được không?”

Lời nói này của hắn thật ra không có khinh thường cô, chỉ đơn thuần trêu chọc một chút thôi.

Phó Hương Hương nghẹn đỏ mặt, lặng lẽ nắm chặt tay, “Tôi có thể hỏi một chút, nấu cho ngài một bữa cơm, ngài cũng nên trả công cho tôi chứ nhỉ?”

Triệu Nguyên Kỳ ngồi xuống bàn ăn, tao nhã cầm đũa gắp một miếng thịt bò nếm thử, hương vị không tệ.

Hắn cười, “Một trăm tệ một món, em thấy thế nào nào?”

Tức là bốn món, 400 tệ đó.

Phó Hương Hương duỗi tay nói, “Đưa tiền đi, chỉ cần ngài không khất nợ tiền công thì tôi sẽ có tiền bắt xe về.”

Một trăm một món, mặc dù không lời được bao nhiêu, nhưng tính một tuần chỉ cần nấu cho hắn một bữa cơm, cô có thể tự trang trải phí sinh hoạt rồi.

“Một trăm tệ một món, em tất nhiên là phải đút cho tôi no bụng, đến lúc đó mới tính tiếp.”

Triệu Nguyên Kỳ bỏ đũa xuống, múc một chén canh cà chua trứng, nếm một ngụm, có vị hơi chua, nhưng ăn vào mùa hè quả thật rất ngon miệng.

Vì 400 tệ, Phó Hương Hương nén nuốt cơn giận, lấy cái bát sứ múc một ít cơm, lấy chiếc đũa gắp đồ ăn vào trong bát, vẻ mặt không cảm xúc nói, “A, há mồm.”

Gắp một miếng cơm rồi lại một miếng đồ ăn, một người vẻ mặt hậm hực nuốt nghẹn cục tức, trong khi người kia lại rất ung dung thoải mái ăn cơm.

Người đàn ông ăn uống rất ngon miệng, hắn ăn liền hai chén cơm, phần thức ăn Phó Hương Hương làm không nhiều lắm, đều bị hắn vét sạch.

Ăn uống no say, tâm tình Triệu Nguyên Kỳ rất tốt, xua tay, “Đi lên lầu tắm rửa sạch sẽ đi, đừng xịt nước hoa nữa, tôi không thích.”

Trước khi đến đây, Phó Hương Hương đã lén lút dùng nước hoa của Trần Mật, mùi hương nước hoa rẻ tiền chất lượng rất kém.

“…Ừm.”

Chú Triệu: Tắm sạch sẽ chờ tôi

Hương Hương: Dù sao chú cũng có vào được đâu