Chương 16: Ông chú già tính khí thất thường



Nếu không phải thời cơ không đúng, cô đã sớm không quan tâm xông lên bắt chuyện làm quen với hắn.

Một ông chú soái ca cực phẩm như vây, làm quen trước đã rồi sau hẵng nói.

Luật sư đang ở bên ngoài đàm phán với gia đình tên côn đồ bị Phó Hương Hương đánh trọng thương, có lẽ là e ngại thân phận của Triệu Nguyên Kỳ nên đối phương đã tem tém lại rất nhiều, cuối cùng cũng không dám yêu cầu khoản bồi thường nào, mặt mày xám xịt rồi đi.

Triệu Nguyên Kỳ gọi hai cuộc điện thoại, cuối cùng luật sư gõ cửa tiến vào báo cáo hắn, hắn cười lạnh một tiếng, “Thỏa hiệp? Chẳng lẽ cậu học luật không công sao? Mức án trung bình cho tội hϊếp da^ʍ là bao nhiêu năm?”

“…”

Luật sư: “ Nhưng dù sao Phó tiểu thư rốt cuộc cũng đánh thương người ta phải khâu sáu mũi trên đầu, nếu thật sự muốn truy cứu vụ án…”

“Đó là chuyện của cậu.”

Triệu Nguyên Kỳ cởϊ áσ khoác trên người ném cho Phó Hương Hương, “Đi thôi.”

“A?”

Phó Hương Hương ngơ ngác hỏi hắn, “Đi đâu?”

Triệu Nguyên Kỳ sải bước dài về phía trước, đứng ở trước cửa phòng khách hừ lạnh hai tiếng, “Ra khỏi phòng đi.”

“…”

Lâm Chân Chân nhanh tay đẩy người cô, “Mau đi nhanh đi nhanh, tớ đã gửi tin nhắn kêu bạn đến đây đón tớ về rồi.”



Lúc này cổng lớn của ký túc xá đã khóa.

Vẫn là chiếc xe Bentley quen thuộc kia.

Lên xe Phó Hương Hương liền cởϊ áσ khoác trên vai cầm xuống dưới tay“Cái áo khoác này chờ tôi giặt sạch sẽ trả lại cho chú.”

Triệu Nguyên Kỳ châm một điếu thuốc, hạ một bên cửa sổ xe xuống, “Nhìn không ra là em còn rất dũng mãnh, ném đá người ta vỡ đầu chảy máu, hửm?”

“Đấy là làm theo năng sinh tồn .”

Phó Hương Hương bây giờ nhớ tới chuyện kia nghĩ đến mà sợ run rẩy.

“Thật không biết làm sao mà em lớn lên như vậy được.”

Nhìn thoáng qua chỉ là một cô nhóc gầy yếu nhu nhược nhưng mà sức lực lại rất lớn có thể ném đá chảy máu đầu tên đầu sỏ côn đồ.



Hơn một giờ sau, xe Bentley dừng ở gara biệt thự Vân lĩnh.

Dọc trên đường đi, hai người không nói tiếng nào hết, Phó Hương Hương rất mệt, cuối cùng trực tiếp dựa vào cửa sổ xe ngủ.

Tài xế đã rời đi sâu khi đỗ xe.

Phó Hương Hương đang mơ màng ngủ bị người đàn ông bế lên, lúc xuống xe không cẩn thận, cái trán vô tình đập vào thành xe, khiến cô đau đến tỉnh.

“Nặng muốn chết, xuống dưới tự mình đi đi.”

Triệu Nguyên Kỳ vẻ mặt ghét bỏ đem người thả xuống, dẫn đầu đi về phía trước.

Phó Hương Hương không phục, lẩm bẩm nói, “Mình mới 43 cân, là 43! Nặng chỗ nào chứ?!”

Các cô gái đều yêu cái đẹp và quan tâm đến ngoại hình, bị hắn nói nặng làm cô có chút giận dỗi, thở phì phì chạy đến trước mặt hắn.

“Gâu gâu!”

Một bóng trắng từ biệt tự lao ra, Phó Hương Hương nhất thời phản ứng không kịp, bóng dáng kia lao đến quá mạnh mẽ làm cô ngã ở trên mặt đất.

“A!”

Bóng dáng màu trắng kia chính là một chú chó Samoyed, lúc trước vì bị bệnh nên được đưa đến bệnh viện thú cưng nằm viện, hôm qua vừa mới xuất viện trở về nhà.

“Tránh ra a, đồ chó háo sắc!”

Con chó này không biết có tật xấu gì, vồ đến dụi đầu vào ngực Phó Hương Hương chơi rất vui vẻ.

“A Bảo!”

Triệu Nguyên Kỳ giọng nói rất nghiêm khắc, chỉ gọi một tiếng, A Bảo lập tức cũng không dám làm bậy nữa, the lưỡi rất khí phách, đặt mông ngồi dưới đất.

Phó Hương Hương bị A Bảo làm loạn đến mức cổ áo trước ngực mở rộng ra, bên trong áo màu trắng đều lộ khe rãnh mê người.

“Đã quên nói với em, gần đây A Bảo đang đến kỳ động dục.”

Triệu Nguyên Kỳ rất tự nhiên công khai nhìn chằm chằm phong cảnh lồ lộ trước ngực cô, “Nhưng mà em là cô gái đầu tiên A Bảo nhiệt tình như vậy.”

“Cái đó thật đúng là vinh hạnh của tôi.”

Phó Hương Hương nghiến răng nghiến lợi, bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm ngực mình say đắm, áo ngực bao bọc thiếu điều muốn bị xé ra luôn.

Vẫn là phòng dành cho cho khách trước đây Phó Hương Hương đã tắm qua, lần này trong phòng tắm không chuẩn bị đồ ngủ tình thú gì hết, bên trong giá treo là áo choàng tắm nữ hồng phấn rất bình thường.

Tắm rửa xong ra tới, dưới lầu, Diêu thẩm đúng lúc đã chuẩn bị xong bữa ăn khuya trên bàn.

Dì giúp việc đã 40 tuổi mỉm cười hiền lành nói, “Phó tiểu thư mau tới đây ăn một chút gì đi, ăn xong rồi ngủ tiếp.”

Bữa ăn khuya là một chén canh gà, chỉ có một chén, không có phần của Triệu Nguyên Kỳ.

Dì Diêu biết Triệu Nguyên Kỳ bị bệnh, mấy năm nay đều không có tiến triển gì, không nghĩ tới hiện giờ hắn sẽ bị thua ngay trong tay một cô nhóc ngây thơ này.

Ăn xong bữa ăn khuya liền quay về trên lầu, Triệu Nguyên Kỳ đúng lúc từ phòng ngủ bước ra, đang chuẩn bị xuống lầu uống nước.

Phó Hương Hương lúc này mới nhớ tới tối nay mình còn chưa có nói lời cảm ơn với hắn.

Nếu không có Triệu Nguyên Kỳ, mẹ của cái tên côn đồ kia có lẽ thật sự sẽ khiến cô sống không bằng chết.

“Chuyện tối nay, cảm ơn ngài đã hỗ trợ.”

Vừa nói cô vừa cúi người xuống.

“…”

Gân xanh Triệu Nguyên Kỳ nổi lên, nghe thấy chữ ‘ ngài ’ này lửa khí tức giận lại bốc lên trong người hắn vì thế giọng điệu cũng lạnh như băng, “Tự mình lăn lên trên giường nằm cho tôi.”

“…”

Phó Hương Hương rụt cổ sợ hãi, cũng không biết sao hắn lại tức giận như thế, thật là ông chú già tính khí thất thường.

Nhưng mà Phó Hương Hương vẫn thành thành thật nằm ở trên giường chờ hắn, kết quả cả buổi tối chú già kia đều không đi lên, cuối cùng cô mơ màng ngủ thϊếp đi.

P/s: Đồ cẩu háo sắc , ta đây cũng muốn thân thiết như vậy với Hương Hương, ghen tị-ing

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~