Chương 10: Bằng Hữu ..?

" Vi thần tham kiến bệ hạ ! " Duy La Quân quỳ xuống cúi người . Mới vừa sáng hắn vừa bước ra khỏi viện liền được chỉ lên triều . Hắn cũng đoán đại loại được là vì bức thư tối hôm qua hắn gửi cho y .

" Ngươi nói gồm 5 kẻ kể cả ngươi biết được tin này ? " Lăng Sở mặt lạnh nhìn Duy La Quân .

" Đúng thưa bệ hạ ! " Duy La Quân xác nhận đáp .

" Muội muội ngươi , tỷ tỷ ngươi , đại ca ngươi ? " Lăng Sở cười nửa miệng hỏi .

" Không sai ! Họ là những kẻ cống hiến tri thức cho hoàng triều . Thần nói cho họ là không sai ! Còn có ... " Duy La Quân thẳng thắn đáp lại .

" Bằng hữu của ngươi ?! " Cố Văn cuối cùng chính là nhịn không được . Bằng hữu bằng hữu ? Đó là thứ khiến hắn ghê tởm nhất trong suốt cuộc đời mình .

Hắn đã từng bị phản bội không biết bao nhiêu lần . Bị họ đá từ đỉnh núi xuống đáy vực thẳm . Rồi lại bị chính người bạn mình quý mến thảm hại ...

" .. Đúng ! " Duy La Quân nhíu mài nhưng vẫn kiên quyết nói .

" .. Ngươi tin hắn ? " Nụ cười trên mặt Lăng Sở vụt tắt . Giờ y chỉ còn cái mặt lạnh lẽo . Nhìn Duy La Quân bằng ánh mắt thấu tâm can .

" Ta tin hắn ! " Duy La Quân kiên định trả lời . Hắn sẽ không để ai đυ.ng vào người thân của hắn và đương nhiên kể cả bằng hữu ! Cho dù đó là Hoàng Thượng đi chăng nữa !!

" Hoàng Thượng ! Ngày cho Duy điện hạ thời hạng 2 tháng ! Không cần gấp .. Gấp quá sẽ loạn ! " Một đại thần giải vây lên tiếng giúp .

" .. " Cố Văn lặn thinh . Hắn nhìn loạt những quân thần . Gương mặt họ có đủ loại sự tình . Có đồng tình , có không chấp nhận còn có cả ánh mắt chán ghét ... Dừng lại trên gương mặt của Duy La Quân . Hắn mới phát hiện ra là tên đó đang cực kỳ tức giận ...

" Hoàng Thượng !! " Duy La Quân câu mài nói lớn .

" Bằng hữu ngươi là ai ? " Lăng Sở dò hỏi .

" Duy Như Nhã ..Là bằng hữu sinh tử của thần ! "

" .. Không nói nhiều ! Ngươi tự biết nên làm gì ! " Lăng Sở im lặng sau đó y dứt khoát lên tiếng .

" Đa tạ Hoàng Thượng ! Nếu thật sự như vậy , hắn .. đầu mình một nơi ! "

...

" Đại Quân ! Đại Quân ! Dừng bước a ! " Cố Văn gọi văng vẳng theo hướng Duy La Quân đang đi . Duy La Quân nghe theo thấy tiếng Cố Văn thì dừng lại ..

" Cố Công .. Cố Văn ? " Duy La Quân quay đầu đáp trả hắn bằng một nụ cười . Nhưng hắn có thể thấy từng tia phiền muộn bên trong .

" Đại Quân này .. " Cố Văn thở hồng hộc cuối cùng là nói không ra lời .

" Tìm ta có việc gì sao ? " Duy La Quân nhìn kẻ đang thở không ra hơi trước mặt . Khẽ bật cười một tiếng .

" Ừm ? Sao vậy ? " Cố Văn thắc mắc nhìn Duy La Quân .

" Không có gì " Thu lại nụ cười , Duy La Quân cùng Cố Văn sánh vai đi . Không ai nói với ai lời nào . Bất chợt không gian trở nên trầm mặc ..

" Duy Như Nhã bằng hữu của ngươi là người như thế nào ? " Cố Văn lên tiếng đánh tan không gian yên tĩnh .

" Hắn và ta là bằng hữu từ nhỏ . Đã từng sinh tử trên chiến trường .. Nhưng hắn không vào triều đình mà sống trong chốn giang hồ .. Kể ra có thể nói hắn là viên ngọc quý không được mài giũa ! " Duy La Quân nói hết câu thì bật cười một cái .

Duy Như Nhã .. Người như tên ! Giản dị lạ thường!

" ... " Cố Văn nhìn Duy La Quân . Một cổ cảm xúc lạ thường dâng lên tâm can hắn .

Kể ra thì kỳ thật ! Đối với vị điện hạ này hắn có thiện cảm lắm ! Khi đọc truyện đây có thể nói là nhân vật thứ hai hắn thích đấy ! Một kẻ tận trung với quốc , có tình có nghĩa . Lại còn được lòng con dân !

" Ài- Vậy ngươi làm thế nào để giải quyết ? " Cố Văn thở dài nói . Hắn đa sầu đa cảm từ khi nào thế ???

" Nếu hắn là phản đồ thì như ta đã nói " Duy La Quân cười nhìn hắn . Trong mắt y hiện lên đủ loại cảm xúc . Nhưng hắn có thể thấy rõ ... y đang tuyệt vọng !

Duy La Quân không phải kẻ ngốc ! Y biết chứ ! Không phải hắn thì là ai ?