Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hương Vị Ngọt Ngào Của Cô Ấy [Trọng Sinh]

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Cậu tìm trước đi." Giản Từ suy nghĩ vài phút. Thân phận của An Tĩnh sớm muộn gì cũng không thể giấu được, chi bằng nhân cơ hội này mà giao dịch với Trần Khiết.

Giản Từ chưa bao giờ nói dối, Trần Khiết sau khi sốc thì cũng ngẫm ra: "Cũng được, cậu chờ tin của tôi. Hạ Dung muốn gặp cậu, tự cậu nghĩ đi."

Trần Khiết khởi động xe, Giản Từ liền quay lại căn hộ.

An Tĩnh đã dọn dẹp xong phòng ăn, giờ ngồi trên sofa chơi điện thoại. Mễ Thiến nhắn tin hỏi cô quan hệ với Giản Từ là gì, rồi gửi bài đăng trên diễn đàn cho cô xem.

An Tĩnh kiên nhẫn đọc hết các bình luận, sau đó mới trả lời Mễ Thiến: "Quan hệ cùng thuê nhà. Nhà của cô giáo Giản giá rẻ, miễn phí tiền nước điện, còn bao một ngày ba bữa ăn."

Mễ Thiến đọc xong tin nhắn thì phát điên, nhắn lại: "Tốt vậy á? Có thiếu người không?"

An Tĩnh: "Không thiếu."

Mễ Thiến: "Aaaa! Tôi phát điên rồi! Cái bánh ngon thế sao không rơi trúng đầu tôi chứ?"

An Tĩnh không trả lời nữa, vì Giản Từ đã về.

Cô đứng dậy, định hỏi tối nay ngủ ở đâu, phòng sách thì không có giường, nghĩ tới nghĩ lui chắc chỉ còn cái sofa ở phòng khách.

Giản Từ có nhiều điều phải lo nghĩ, nhưng khi thấy vẻ lo lắng của An Tĩnh, nàng tạm gác hết mọi chuyện lung tung trong đầu. Nhìn đồng hồ đã bảy giờ, nàng hỏi: "Chúng ta ra trung tâm thương mại nhé?"

"Được ạ." An Tĩnh gật đầu, cô vốn không bao giờ từ chối lời đề nghị của Giản Từ.

Giản Từ đứng ở cửa ra vào, chưa tháo giày, đợi An Tĩnh bước lại gần.

Khi An Tĩnh tới, nàng đưa chìa khóa xe cho cô: "Em lái xe đi."

"Tôi không biết lái đâu, lỡ va quệt thì sao." An Tĩnh lo sợ. Cô đã có bằng lái từ lâu rồi nhưng chưa đυ.ng tới vô lăng lần nào. Nếu làm xước xe, cô không đền nổi vì xe của cô giáo Giản nhìn không hề rẻ.

Giản Từ trực tiếp nhét chìa khóa vào tay cô. An Tĩnh run rẩy lo lắng, lặng lẽ đi theo nàng ra bãi đỗ xe.

Bãi đỗ xe dưới hầm ánh sáng không tốt, bóng của Giản Từ in dưới chân An Tĩnh, cô phải chạy theo để kịp bước chân của Giản Từ. Khi đến bên xe, cô nhớ ra phải mở khóa, liền ấn nút mở trên chìa khóa.

Giản Từ nhìn cô: "Chỉ cần mở cửa ghế lái chính, xe sẽ tự động mở khóa. Không cần phải mở riêng đâu."

An Tĩnh cảm thấy xấu hổ, sao lúc xuống lầu không nói sớm cơ chứ.

Ngồi vào ghế lái chính, An Tĩnh chân run, hoảng loạn. Giản Từ chống khuỷu tay lên cửa kính xe, khóe miệng nhếch lên: "An Tĩnh, lấy hết dũng khí của em như tối qua trên giường mà lái, xe không đáng sợ đâu. Em sẽ không trở thành tài xế gây tai nạn đâu."

Định ấn nút khởi động xe, nhưng tay An Tĩnh run, xe khởi động xong lại tắt ngấm. Cô luống cuống nhìn Giản Từ: "Tôi tối qua không có làm gì mà."

"Xem video nhiều quá nên muốn thử nghiệm với ai đó à?" Giản Từ vẫn cười, vẻ lười nhác. An Tĩnh nhìn nàng cười, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc xương quai xanh tinh tế của nàng, tối qua cô hình như đã nhìn chằm chằm chỗ đó…

Nghĩ vậy mặt cô đỏ bừng, người ngơ ngẩn, tay chân không còn linh hoạt, thế nào cũng không khởi động được xe.

Giản Từ nhìn xuống chân cô đang đạp phanh, trong ánh sáng lờ mờ, chiếc chân trắng mảnh kia rất nổi bật. Ánh mắt sâu thẳm của Giản Từ dịu lại, nàng nói: "Em đạp mạnh chân phanh thêm chút nữa đi. Sườn em ăn tối cũng cần tiêu hao chứ."

Mặt An Tĩnh đỏ rực, da cổ trắng mịn càng thêm nổi bật. Cô chớp chớp mắt, dưới ánh mắt khích lệ của Giản Từ, cuối cùng cũng khởi động xe, rồi nắm chặt vô lăng, lái về phía lối ra. Xe là loại tự động, chỉ cần điều khiển bằng chân ga để chỉnh tốc độ.

Tay cô căng thẳng đến đổ mồ hôi, may mà mang giày thể thao, nếu không chân ga sẽ khó điều khiển.

Không khí trong xe hoàn toàn trái ngược nhau, An Tĩnh thì căng thẳng tột độ, còn Giản Từ lại vô cùng thư giãn, thậm chí nàng còn bật đài để nghe.

Ra khỏi căn hộ, xe gặp ngay cảnh tắc đường. 7, 8 giờ tối là giờ cao điểm ở thành phố A. An Tĩnh hối hận vì đã đồng ý đi trung tâm thương mại vào lúc này, kẹt xe đúng là chuyện phiền phức.

Xe của cô cách xe phía trước mấy mét, lúc nào cũng có xe từ làn bên lấn vào. Giản Từ không chịu nổi nữa: "Em có thể lái xe lại gần chút được không? Vừa làm lỡ việc của mình, vừa làm lỡ việc của xe sau."

"Gần quá lỡ phanh không kịp thì sao." An Tĩnh bối rối, cô cũng không muốn thế mà.

"Phanh không kịp thì đâm vào. Sợ gì, em đang lái có 20km/h, làm sao mà đâm vào nổi." Giản Từ càu nhàu. Xe phía sau không ngừng bấm còi, cứ với tốc độ này thì không cần đi trung tâm thương mại nữa rồi.

An Tĩnh xoa xoa cổ đau nhức, dè dặt đề nghị: "Dì nhỏ, hay là dì lái đi?"
« Chương TrướcChương Tiếp »