Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hương Vị Ngọt Ngào Của Cô Ấy [Trọng Sinh]

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nụ cười trên gương mặt Trần Khiết phai nhạt, cô ấy nói nghiêm túc: "Lần sau tôi sẽ giới thiệu cho em bạn gái cũ của Giản Từ, phó giám đốc công ty Thiên Ngu."

Nghe câu này giống như đang nói dối, An Tĩnh nhếch môi cười lạnh: "Đó là bạn gái cũ của cô thì có."

"Ối, bé con đừng thông minh quá, không thì sẽ bị dì nhỏ đuổi ra khỏi nhà đấy." Trần Khiết thấy cô bắt đầu tức giận nên không dám trêu chọc nữa, dù sao Giản Từ cũng chưa bao giờ dẫn bạn gái về nhà.

Cô ấy tò mò hỏi: "Khi nào em gặp bố mẹ của Giản Từ?"

Những thói quen không tốt của Giản Từ tốt nhất nên giấu đi, nếu không sẽ làm bé con sợ mất thôi.

"Không biết." An Tĩnh không muốn nấu ăn cho cô ấy, bèn quay về phòng ngủ để nghỉ ngơi.

Trần Khiết chỉ muốn ăn món sườn tối qua, liền chạy theo: "Hoa khôi, làm cho tôi món sườn đi, ăn bây giờ không dễ béo đâu."

"Không làm, cô lừa tôi." An Tĩnh nói với giọng bực bội.

Trần Khiết bước vào phòng ngủ, nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy chiếc giường thứ hai, bèn thắc mắc hỏi An Tĩnh: "Hai người ngủ chung một giường à?"

Mùi vị tọc mạch thật nồng nặc, An Tĩnh không thích những chuyện xâm phạm đời tư người khác như vậy.

An Tĩnh từ chối trả lời, Trần Khiết tự động cho rằng cô ngầm thừa nhận, cô ấy sờ cằm, bắt đầu suy luận như thám tử Sherlock Holmes: "Tôi nghĩ Giản Từ chắc chắn là người nằm dưới, nghe nói những cô gái dịu dàng khi trên giường sẽ rất mạnh mẽ."

An Tĩnh không nhịn được, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, cầm gối định ném qua, nhưng lại nhớ ra Trần Khiết là bạn của dì nhỏ nên đành thôi.

Trần Khiết cười đến nỗi không đứng vững, An Tĩnh ôm lấy mép gối, làn da trắng mịn đến mức có thể thấy cả mạch máu xanh.

Thật trắng! Giản Từ đúng là nhặt được bảo vật, không lạ gì khi nàng chẳng thèm công việc ở trường, dám trực tiếp mắng cả lão hiệu trưởng.

Chẳng mấy chốc, Giản Từ về nhà. Nhìn thấy đôi giày ở hành lang, nàng biết ngay An Tĩnh đã để con sói lớn vào nhà, đúng lúc đó màn hình điện thoại sáng lên.

Là tin nhắn của Trần Khiết: "Bé con nhà cậu trắng thật, haha."

Giản Từ cười, nhắn lại: "Biết bé con nhà tôi rồi thì an phận đi."

Trần Khiết nhanh chóng trả lời: "Bé con nhà cậu nói cậu nằm dưới."

Những lời không biết xấu hổ như vậy chắc chắn không phải An Tĩnh nói, đó là do Trần Khiết bịa đặt, Giản Từ không trả lời nữa.

Nàng bước vào phòng ngủ, đứng ở cửa đã nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của An Tĩnh. Trần Khiết mà nói chuyện tục tĩu thì không ai bằng.

"Giản Từ, bảo bé con nhà cậu làm món sườn đi, tôi đói rồi." Trần Khiết nháy mắt với Giản Từ.

Giản Từ thở dài: "An Tĩnh, em đi làm món sườn đi, chỉ làm một món thôi là được."

Sau khi An Tĩnh ra ngoài, Trần Khiết mới hỏi: "Tiền tôi đã chuyển cho cậu rồi, cậu tìm được sinh viên đăng bài đó chưa? Camera ở quán net khó điều chỉnh, cậu có cần tôi ra mặt không?"

"Không cần, tôi đã cho người đi tìm, chỉ cần xác định được sinh viên vào quán net trong khung thời gian đó là được."

"Giản Từ, cậu có nghi ngờ ai không?" Trần Khiết hỏi, trong quán net nhiều người như vậy làm sao tìm được?

"Chuyện này cậu không cần lo. Tại sao Thiên Ngu lại tìm hai bát hoành thánh, tính toán sổ sách à?" Giản Từ vẫn cảm thấy kỳ lạ, Hạ Dung của Thiên Ngu làm việc rất có nguyên tắc, không bao giờ tìm người để trả thù như vậy.

"Không có đâu, Thiên Ngu chú ý đến văn của "Hai bát hoành thánh", liên hệ với trang web nhưng phát hiện tác giả đã mất tích, không liên lạc được. Cậu cũng biết phong cách làm việc của Hạ Dung, cô ấy không quan tâm việc có sao chép hay không, nhưng quyền tác giả là thứ phải cẩn trọng." Trần Khiết nói.

"Trước thì kiện người ta, sau lại hợp tác, đầu Hạ Dung bị đá à?" Giản Từ khó chịu, thẳng thừng mỉa mai.

Trần Khiết cười khúc khích hai tiếng: "Cậu mới là con lừa, trong đầu Hạ Dung chỉ có tiền, cậu cũng biết cô ấy ra đời như thế nào mà."

Người làm bất động sản thường có tầm nhìn xa, mắc lỗi nhỏ nhưng lại gây hậu quả lớn là điều tối kỵ.

"Tôi không quan tâm cô ấy ra đời thế nào, cậu tìm ra kẻ sao chép đó, tôi sẽ cung cấp thông tin về "Hai bát hoành thánh" cho cậu." Giản Từ nói thẳng vào vấn đề, còn chuyện hợp tác lần nữa thì phải xem ý của An Tĩnh.

Theo hiểu biết của nàng về An Tĩnh, thà nhảy lầu thêm lần nữa còn hơn hợp tác với Thiên Ngu.

Người nghèo thường có lòng tự trọng rất cao!

"Bé con nhà cậu thật tuyệt vời, da trắng, dáng cao, đúng chuẩn bạch phú mỹ (trắng, giàu, đẹp)." Trần Khiết cảm thấy các mạch máu trong đầu Giản Từ bị tắc nghẽn, cơ hội tốt như vậy mà nàng định bỏ lỡ.

Giản Từ nhìn thẳng vào mắt Trần Khiết: "Em ấy giàu ở đâu?"

Trần Khiết trơ trẽn đáp: "Có cậu thì chẳng phải giàu rồi sao. Đúng rồi, tôi đã gửi cho cậu file TXT của "Hai bát hoành thánh", trước khi bàn xong cậu có thể xem trước."

"Cậu có biết xấu hổ không, người ta chưa đồng ý mà cậu đã tự ý làm rồi à?" Giản Từ tức giận mắng, nàng hiểu rõ nỗi ấm ức của An Tĩnh. Nếu An Tĩnh thật sự nhảy lầu, chắc chắn là do Thiên Ngu ép buộc.

Vì lượt xem mà có thể bịa đặt trắng thành đen?

Trần Khiết bị mắng liền nhún vai: "Tác giả truyện mạng chỉ mong có cơ hội được ký hợp đồng xuất bản, chuyển thể thành phim, chuyện này chắc chắn sẽ thành."
« Chương TrướcChương Tiếp »