Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hương Vị Ngọt Ngào Của Cô Ấy [Trọng Sinh]

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giản Từ đang bận rộn trong phòng bếp nghe thấy tiếng va chạm lớn, ánh mắt tối lại vài phần, nàng bưng cốc nước nóng đi tới. Trong phòng khách, có một người đang nằm dài ra sàn.

Bộ váy trắng tinh gần như hòa làm một với làn da của cô, tóc mái thưa hơi rối, Giản Từ ngồi xuống, đặt cốc nước xuống đất, rồi đỡ cô dậy.

Giản Từ thích dùng một loại nước hoa mà bao nhiêu năm vẫn không đổi, An Tĩnh đôi khi không cần ngẩng đầu cũng biết Giản Từ đang đến gần. Cô tự mình ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Giản Từ với vẻ ngoài lạnh lùng, giống hệt như những năm trước khi gặp nàng, khóe mắt đỏ lên, nước mắt bắt đầu lăn dài.

Giản Từ chỉ hỏi cô: “Sau này còn viết sách không?”

Mọi rắc rối đều bắt nguồn từ tài năng của An Tĩnh, nếu cô chỉ yên bình làm một sinh viên đại học, sẽ không có những phiền toái như bây giờ.

Vụ sao chép có hay không, ánh mắt của người đời đều rất thiển cận*. Sau khi tác phẩm của An Tĩnh bị sao chép và chuyển thể thành bộ phim truyền hình nổi tiếng cùng tên, cô đã kiện kẻ đạo văn nhưng cô quên mất rằng đằng sau còn có công ty điện ảnh.

*thiển cận: chỉ nhìn thấy cái gần, cái trước mắt.

Bộ phim còn chưa chiếu hết, công ty điện ảnh cũng sẽ bị liên lụy, qua lại một thời gian, vụ kiện của An Tĩnh không còn là sao chép và bị sao chép, mà trở thành trò hề.

An Tĩnh xoa nhẹ bắp chân đau vì bị vấp, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Đôi tay trắng nõn của cô vỗ nhẹ xuống sàn, nói: “Không viết sách, ai nuôi tôi đây.” An Tĩnh vay tiền học đại học, viết sách để trả nợ, mỗi tháng đều gửi tiền về cho bố mẹ.

Bức tường băng giá trong lòng Giản Từ đột nhiên sụp đổ. An Tĩnh là con nuôi của bố mẹ cô. Bố mẹ cô sau khi nhận nuôi An Tĩnh được một năm thì có con trai, và từ đó An Tĩnh đã trở thành một người thừa thãi trong gia đình.

“Tôi nuôi em.”

An Tĩnh cười, lau đi nước mắt trên mặt, cố gượng cười: “Dương Vi nói tôi nên nhanh chóng tìm một cậu con nhà giàu để lấy, như vậy tất cả khó khăn sẽ được giải quyết.”

Ánh mắt của Giản Từ lạnh lùng như đêm tối ngoài kia. Nàng nâng cằm An Tĩnh lên, lạnh nhạt nói: “Dương Vi nói rất đúng. Thế em đã tìm được cậu con nhà giàu nào chưa?”

An Tĩnh say khướt, nhìn Giản Từ mà cảm giác đầu cô như đang quay cuồng. Cô cười nói: “Dì nhỏ sẽ giới thiệu cho tôi chứ? Chỉ cần giúp tôi trả nợ là được.”

Giản Từ cười, đột nhiên tiến lại gần, tay ôm lấy eo thon của cô. Chỗ đó có một chiếc thắt lưng, sờ vào cảm giác không mượt mà như những nơi khác.

Nàng vừa ôm lấy, An Tĩnh không có đẩy ra, như ngày bé, cô ôm lấy cổ Giản Từ, nước mắt rơi lã chã, hàng mi đen nhánh dính đầy nước mắt. Cô cười nói: “Dì nhỏ, dì không giới thiệu cho tôi sao?”

Ban đầu Giản Từ ôm cô rất lịch sự, nhưng khi An Tĩnh tiến lại gần, nàng cảm thấy An Tĩnh đang đùa với lửa.

An Tĩnh nhìn khuôn mặt đột nhiên đỏ lên của Giản Từ, cười khúc khích, hai tay nâng khuôn mặt nàng, dùng tư thế nghiêm túc hôn tới. Trước đây An Tĩnh từng yêu một chàng trai, nhưng sau đó tính cách không hợp nên chia tay. Sau khi theo Dương Vi đến quán bar đồng tính nữ, cô đã bị “hư” hẳn.

Cô hôn Giản Từ, không ngừng tiến tới, theo men say cám dỗ, cô không ngừng đòi hỏi.

An Tĩnh dịu dàng, nhưng nụ hôn của cô lại bá đạo, chiếm hữu.

Giản Từ bị cô ôm, cơ thể mất thăng bằng, cả người bị kéo ngã xuống sàn. Những quy tắc nàng gìn giữ bao nhiêu năm qua, đột nhiên bị một kẻ say rượu phá vỡ.

Không khí trong căn hộ bỗng nhiên đông cứng lại, nhưng dưới nụ hôn cuồng nhiệt của An Tĩnh, nhiệt độ lại nhanh chóng tăng lên.

Giản Từ chỉ định đưa kẻ say rượu về, không ngờ An Tĩnh dưới ảnh hưởng của rượu lại không còn an tĩnh chút nào. Cả đời này nàng chưa từng hôn ai, không biết phải từ chối thế nào.

Nhìn hành động của An Tĩnh, cô có vẻ rất thành thạo.

Giản Từ đẩy An Tĩnh ra.

“Dì nhỏ.” An Tĩnh dựa vào người nàng, cắn nhẹ vào tai nàng, giọng nói mang theo âm mũi nặng nề.

Hơi thở ấm áp phả vào vành tai, Giản Từ lần đầu gặp phải chuyện như thế này, trong lòng rối bời. An Tĩnh say không biết gì, nhưng nhìn ánh mắt nhiệt tình của cô, mắt Giản Từ như phản chiếu hồ nước của mùa thu, trong trẻo, mang theo sự dịu dàng hiếm thấy. Khoảng cách vừa phải như ở khách sạn giờ đây hoàn toàn biến mất.

Kẻ say rượu cũng có cảm giác đúng mực, thấy ánh mắt dịu dàng đó, cô hơi nâng cằm lên, thần sắc không hề sợ hãi, đưa tay vuốt ve đôi hoa tai tinh xảo của Dì nhỏ: “Dì nhỏ, dì nuôi tôi nhé?”

An Tĩnh tối nay khác hẳn bình thường, cảm xúc của cô quá mãnh liệt, như ánh mặt trời giữa trưa hè, khiến người ta không thể chịu nổi.

Giản Từ đã biết cô mười mấy năm, nhìn cô từng bước trưởng thành, nhưng An Tĩnh lúc này như một người xa lạ.
« Chương TrướcChương Tiếp »