Chương 1

Trường trung học Tuổi Hồng, buổi học đầu tiên của lớp nấu ăn. Phòng học được bài trí sạch sẽ, có những bàn làm việc rộng rãi và nhiều dụng cụ nấu ăn. Cả lớp đều háo hức và phấn khích.

Phương An nhìn quanh phòng:

"Chào cả lớp, mình là Phương An. Rất vui được gặp mọi người."

Linh Lan vui vẻ:

"Xin chào, mình là Linh Lan. Bạn đã nấu ăn trước đây chưa?"

Phương An:

"Mình chỉ tự nấu ăn cho gia đình thôi. Còn bạn?"

Linh Lan:

"Mình cũng vậy, nhưng mình thích thử nghiệm nấu ăn mới!"

Phương An cười:

"Thì chắc chúng ta sẽ có nhiều thứ để học từ lớp này đấy!"

Linh Lan:

"Chính xác! Cùng học tập và chia sẻ kỹ năng với nhau nhé."

Hai cô gái nhìn nhau với ánh mắt hồn nhiên, rồi cùng nhau tiếp tục chuẩn bị cho bài học đầu tiên với nụ cười trên môi. Sự chia sẻ về đam mê nấu ăn đã tạo nên sự gắn kết đặc biệt giữa họ ngay từ lần gặp đầu tiên.

"Thì chắc chúng ta sẽ có nhiều thứ để học từ lớp này đấy!"

Linh Lan hào hứng đáp lại:

"Chính xác! Cùng học tập và chia sẻ kỹ năng với nhau nhé."

Hai cô gái nhìn nhau với ánh mắt hồn nhiên, rồi cùng nhau tiếp tục chuẩn bị cho bài học đầu tiên với nụ cười trên môi. Sự chia sẻ về đam mê nấu ăn đã tạo nên sự gắn kết đặc biệt giữa họ ngay từ lần gặp đầu tiên.

Sau cuộc gặp gỡ đầu tiên ấn tượng trong lớp nấu ăn, Phương An và Linh Lan tiếp tục trò chuyện và cùng nhau tham gia vào hoạt động của lớp:

Giờ học tiếp theo, các học sinh được chỉ dẫn cách làm một loại bánh đơn giản.

"Bánh này có vẻ dễ phải không?"

Linh Lan nhìn vào tài liệu:

"Ừ, nhưng việc kết hợp các nguyên liệu một cách chính xác vẫn khá quan trọng."

Phương An và Linh Lan thấy họ có nhiều điểm chung ngoài nấu ăn.

Phương An tiếp tục hỏi về Linh Lan:

"Cậu thích nấu ăn nhưng còn sở thích nào nữa không?"

Linh Lan suy nghĩ rồi trả lời:

"Mình cũng thích vẽ và đọc sách. Còn cậu?"

"Mình cũng rất thích đọc và mình có một sở thích là chơi piano."

Phương Anh mời Linh Lan đến nhà để cùng nhau chơi đàn piano.

"Linh Lan, sao không đến nhà mình và chơi đàn piano cùng nhau?"

Linh Lan ngạc nhiên nhưng không thể nào từ chối được:

"Đâu cũng hay đấy, tại sao không!"

Sau Khi tan học cả hai đã về cũng nhau như đã hẹn

Trước cổng nhà Phương Anh, họ được chào đón bởi vệ sĩ. Linh Lan cảm thấy khá ngạc nhiên với sự giàu có và sự quan tâm đặc biệt này, nhưng cô cũng hiểu rằng điều quan trọng nhất là sự chân thành và gần gũi giữa họ, không phụ thuộc vào điều kiện vật chất. Sự khác biệt về điều kiện sống không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ.

Linh Lan đến nhà Phương Anh và nhận ra sự giàu có của gia đình Phương Anh.

Linh Lan (Nhìn quanh):

"Ngôi nhà này thật lộng lẫy và sang trọng!"

Phương Anh:

"Có một số lợi thế khi sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng cũng có nhiều trách nhiệm và áp lực."

Mẹ của Phương Anh bước ra ngoài cửa để chào đón cả hai Phương Anh và Linh Lan.

"Chào con . Phương Anh đã kể cho cô nghe về Linh Lan nhiều lắm."

Linh Lan rất vui:

"Chào cô ạ, con rất vui được đến đây."

Mẹ của Phương Anh chào đón Linh Lan với sự ấm áp và niềm vui. Cô ấy tạo cơ hội để hai người cùng nhau thư giãn và thoải mái tại nhà, khẳng định sự chấp nhận và tạo ra môi trường thân thiện cho Linh Lan.

Linh Lan, đang vô tình trong quá trình dọn dẹp sau bữa ăn, không may làm rơi chiếc ly nước yêu thích của Phương Anh, khiến nước tràn ra và ly vỡ thành từng mảnh nhỏ. Phương Anh, bất ngờ và thất vọng, không kiềm chế được cảm xúc, nổi giận và cảm thấy tức giận với Linh Lan.

"Đấy là ly nước duy nhất mà tôi thích đấy!" Phương Anh nói một cách căng thẳng, giọng điệu của cô vang lên với sự chấn chừng.

Linh Lan, hối hận, cố gắng giải thích:

"Tớ... tớ xin lỗi, thực sự là không cố ý."

Nhưng cảm xúc đang áp đặt lên Phương Anh khiến cô không thể nhanh chóng làm dịu đi cơn giận một cách dễ dàng. Sự thất vọng và cảm xúc không kiểm soát dần trở nên nổi lên.

"Đừng bao giờ đυ.ng vào những thứ quan trọng với tôi nữa!" Phương Anh tỏ ra giận dữ, bước ra khỏi phòng một cách nhanh chóng, để lại Linh Lan cảm thấy lúng túng và hối tiếc với sự cẩu thả của mình.

Mẹ Phương Anh, cảm nhận được sự khó khăn và căng thẳng trong mối quan hệ giữa hai cô gái, tiến lại gần Linh Lan với sự nhẹ nhàng và ấm áp. "Con đừng lo lắng. Phương Anh thực sự là một người rất nhiệt tình và bạn ấy không cố ý đâu.

"Mọi thứ sẽ ổn thôi, " Mẹ Phương Anh nắm nhẹ bàn tay của Linh Lan để an ủi cô.

Linh Lan, với trái tim đầy hối tiếc, cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe lời an ủi từ mẹ Phương Anh, nhưng vẫn cảm thấy rất xấu hổ với việc làm vỡ ly nước yêu thích của Phương Anh. " Thật lòng xin lỗi bạn ấy, nhưng con cảm thấy tốt hơn nếu con ra về, ".