Chương 4

Sau khi đem món lên và chuẩn bị xong, Linh Lan cảm thấy bản thân không hợp với việc ngồi ăn cùng hai người kia. Cô quyết định từ chối và lẳng lặng tìm một góc khác để ngồi một mình.

Cảm giác không thoải mái và áp lực từ tình huống đã khiến Linh Lan muốn có không gian riêng để suy nghĩ và làm chủ tình hình của mình. Cô có thể cảm nhận được sự mâu thuẫn và sự lo lắng trong lúc này, và quyết định rời đi để giữ cho bản thân mình trong tình trạng thoải mái nhất có thể.

Linh Lan cầm mâm đồ ăn trên tay đặt xuống bàn:

"Xin lỗi, tớ có việc phải đi một chút. Cậu ấy đã gọi món xong, tớ để lại đây cho cậu nhé."

Phương Anh kéo tay Linh Lan lại:

"Sao vậy? Cậu không muốn ăn chung với mình à?"

"Không, không phải vậy. Tớ chỉ... cảm thấy mình hơi dư thừ sau khi đã gọi món cho cậu. Tớ sẽ tìm một chỗ ngồi khác."

Cậu bạn trai chỉ tay xuống ghế trống:

"Không sao , chúng ta có thể cùng ngồi chung được mà?"

"Xin lỗi, thật sự tớ... tớ cần một chút không gian riêng."

Sau khi Linh Lan quay đi, cảm giác bình thường như không có gì xảy ra tiếp tục trở lại giữa Phương Anh và cậu bạn trai. Họ vẫn tiếp tục câu chuyện của mình một cách tự nhiên, không bị ảnh hưởng bởi việc Linh Lan rời đi.

Dường như Phương Anh và cậu bạn trai vẫn tiếp tục cùng nhau thưởng thức bữa trưa mà không cần sự tham gia của Linh Lan. Cả hai vẫn có thể tạo ra không gian riêng để trò chuyện và cùng nhau tận hưởng thời gian của họ mà không gặp phải bất kỳ sự cản trở nào.

Linh Lan nhìn xung quanh và tìm thấy một bàn trống, chỉ có một bạn nữ ngồi một mình. Cô quyết định tiến lại gần bàn của cô gái ấy.

Linh Lan hơi ngượng khi ngồi cùng bạn khác cô nhẹ nhàng hỏi:

"Xin lỗi, có thể ngồi cùng bạn được không?"

Bạn Nữ cười nhẹ:

"Dĩ nhiên, ngồi đi bạn."

Linh Lan ngồi xuống cạnh cô gái ấy, cảm thấy thoải mái với không gian yên tĩnh này. Cả hai có thể tận hưởng bữa trưa của mình mà không cần phải nói chuyện nhiều, tạo ra một không gian riêng tư để mỗi người có thể thưởng thức bữa ăn của mình.

Sau khi bạn nữ ăn xong, cô nhìn qua Linh Lan và bắt đầu ấn tượng vẻ ngoài của cô. Cao ráo và có nét đẹp trưởng thành, với nét đẹp đặc trưng của mái tóc dài và đôi mắt cuốn hút. Cô ngại ngùng nhưng quyết định hỏi tên của Linh Lan.

"Xin lỗi, mình có thể hỏi tên bạn được không?"

Linh Lan vừa nghe vậy đáp lại:

"Chào bạn, tên mình là Linh Lan. Còn bạn?"

"Mình là Hạnh, rất vui được gặp bạn."

Là một người cởi mở hòa đồng Linh Lan tiếp tục bắt chuyện.

"Bạn học ở lớp nào vậy?"

"Mình học ở lớp 12A, còn bạn?"

"Oh, tớ học ở lớp 12C. Thật tuyệt vì đã gặp được bạn."

"Cảm ơn, tớ cũng rất vui . À, mà bạn đã có người yêu chưa?"

Linh Lan cười nhẹ:

"Không, tớ hiện tại đang độc thân."

"Vậy sao? Bạn thích ai đó chưa?"

Linh Lan mỉm cười:

"Cũng có một vài người, nhưng chưa có gì đặc biệt."

Linh Lan mở lòng và thân thiện, không ngần ngại chia sẻ một chút về bản thân.

Sau cuộc trò chuyện, Linh Lan tạm biệt Hạnh và quyết định đi về lớp. Bất ngờ, Hạnh đưa một túi kẹo nhỏ cho Linh Lan rồi chạy vụt đi.

Linh Lan ngạc nhiên:

"Uh, cảm ơn nhiều nhé! Nhưng... tại sao lại."

Nhưng trước khi Linh Lan kịp hỏi điều gì thêm, Hạnh đã chạy đi nhanh chóng. Linh Lan cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng cũng rất vui vì sự đồng lòng và sự hào hứng trong cuộc trò chuyện với Hạnh. Cô nhìn theo bóng dáng của Hạnh xa dần rồi cất túi kẹo nhỏ vào túi xách và đi về lớp không hiểu gì ý của bạn nữ là gì có lẽ là một món quà lần đầu gặp mặt nhau.

Sau khi tan học, Phương Anh đợi Linh Lan ở cửa phòng ra ngoài. Linh Lan bất ngờ khi thấy Phương Anh vẫn đợi mình. Cả hai cùng đi ra cổng trường. Khi chiếc xe bus đã đến, Linh Lan chuẩn bị chào tạm biệt Phương Anh.

Linh Lan ngoảnh mặt nhìn lại:

"Tớ nghĩ tớ phải đi rồi, hẹn gặp lại cậu."

Phương Anh vội vàng hỏi vội:

"Đợi đã, ngày mai cậu có thời gian không? Muốn mình hẹn cậu đi thảo cầm viên chơi, chỉ có hai ta?"

Linh Lan cảm thấy vui vẻ và bất ngờ trước lời mời của Phương Anh. Mọi thứ trước kia xảy ra dần như biến mất.

"Dĩ nhiên, ngày mai tớ sẽ rảnh. Cậu muốn gặp ở đâu?"

Phương Anh lấy điện thoại trong túi và chỉ vào màn hình:

"Được rồi, mình sẽ nhắn tin cho cậu chi tiết sau. Hẹn gặp lại ngày mai nhé, Linh Lan!"

Linh Lan cảm thấy phấn khích khi được mời đi chơi bởi Phương Anh và đã đồng ý. Cô ấy lên xe bus với một nụ cười rạng rỡ.

Tối hôm đó Linh Lan chuẩn bị đồ để đi chơi cùng Phương Anh.

"Nên mặc đồ nào để đi với cậu ấy nhỉ , hmm xem nào."

Trong lúc lấy đồ cô vô tình làm rơi chiếc túi xách, làm cho túi kẹo bên trong rớt ra.

Linh Lan hoảng hốt:

"Ấy chết! kẹo rơi ra hết rồi mình phải nhặt lại nhanh mới được."

Trong túi kẹo, có một tờ giấy nhỏ viết ghi chú. Tuy nhiên, do rớt mạnh, tờ giấy đã lọt vào khe tủ nên Linh Lan không để ý đến.

Linh Lan tiếp tục chuẩn bị mà không hay biết về tờ giấy đó. Cô không để ý đến sự cố nhỏ này và vẫn giữ tâm trạng hào hứng cho buổi hẹn cùng Phương Anh.