Chương 77

Một tháng rất nhanh liền trôi qua , số lần Triệt Lăng Thần sang nhà Tiêu Ngọc Dao không thể đếm bằng đầu ngón tay được nữa .

Mà Tiêu Ngọc Dao cũng không cảm thấy hai người qua lại nhà của đối phương không có chỗ nào không hợp lý cả .

Cô cực kỳ tự nhiên , thường ngày nấu món gì đều không tự chủ nấu dư ra thêm một phần mang qua cho anh .

Dự án khu resort Nam Dao cũng đã hoàn thành , hai ngày nữa sẽ là lễ mừng công khởi móng xây dựng , Triệt Lăng Thần ung dung ôm một hộp dâu tây vừa được anh rửa sạch đến bấm chuông cửa nhà Tiêu Ngọc Dao .

Đinh…đoong…

Triệt Lăng Thần đứng ở cửa chờ giây lát liền có người ra mở , lạch cạch một tiếng tiếp theo là tiếng kêu oai oái của cô gái nào đó .

" Tiểu Mao tử , con buông chân mẹ ra ngay…ấy Tiểu Hắc không được lộn xộn "

Triệt Lăng Thần rất bình tĩnh nhìn một người bốn thú quấn ở một chỗ , hình ảnh Tiêu Ngọc Dao cầm túi thịt sấy khô và bốn con heo…à không bốn con mèo đeo trên chân cô như đĩa quả thật vô cùng quen thuộc .

" Đám mèo này của em thật hết thuốc chữa "

Anh thở dài đưa tay cầm lấy túi thịt sấy khô trong tay cô đi vào trong nhà , bốn bé mèo lập tức thay đổi mục tiêu một đoàn màu vàng bay đến quấn lấy chân Triệt Lăng Thần , anh không nhanh không chậm vươn tay đánh vào mông tiểu Kim một cái .

Bé mèo ăn đau hứ một tiếng ngoan ngoãn ngồi một bên , đợi anh thả thức ăn vào bát rồi chậm rãi ăn no , ba đứa còn lại cũng không loạn thất bát tao như lúc Tiêu Ngọc Dao cho ăn nữa .

Tiêu Ngọc Dao nhìn bọn nó ngoan ngoãn như thế thì tức đến thở phì phì .

" Hay lắm , đồ trọng sắc khinh chủ !"

Bốn bé mèo cái không kêu ca vểnh cái mông lên đưa về phía cô , Triệt Lăng Thần nhìn cô như thế trông rất buồn cười anh đưa tay xoa đầu cô .

" Tại em chiều cả đấy , còn trách bọn nó "

Anh dúi vào tay cô hộp dâu tây đỏ mọng .

" Cho em đấy "

Tiêu Ngọc Dao bĩu môi nhận lấy hộp dâu tây cũng có khách khí mở ra lấy một quả cho vào miệng .

" Anh đến chỉ để đưa dâu tây cho tôi đó à !"

Triệt Lăng Thần đi đến sofa ngồi xuống , Tiêu Ngọc Dao vừa ngòm ngoàm ăn vừa đi đến ngồi xuống đối diện anh .

" Hai ngày nữa là tiệc mừng công , đến lúc đó em đi cùng anh nhá "

Tiêu Ngọc Dao chớp mắt , bóc thêm một quả dâu bỏ vào miệng .

" Được "

Dẫu sao cũng ở gần nhau , tiết kiệm xăng lại không cần phải tự mình lái xe Tiêu Ngọc Dao nghĩ bản thân mình suy tính rất vẹn toàn .

Triệt Lăng Thần nhìn hai má cô phúng phính như chuột hamster , có chút ngứa tay rất muốn véo cô một cái ghê .

" Đã có lễ phục chưa , hôm nay có thời gian rảnh anh đưa em đi "

Tiêu Ngọc Dao liếʍ khoé môi , cô lắc đầu .

" Chưa có , hôm nay em cũng định đi mua đây "

" Ừm thế thì đi thôi "

Hai người cũng không quanh co quyết định xong lập tức lái xe đến trung tâm thương mại của Nam thành , lần này Tiêu Ngọc Dao đã được ngồi trên con xe Bentley của Triệt Lăng Thần .

" Kính chào quý khách "

Triệt Lăng Thần cùng cô đi vào một cửa hàng bán lễ phục dạ hội , nhân viên rất chuyên nghiệp tiến đến tiếp đón hai người .

" Em thích kiểu dáng thế nào ?"

Nghe anh hỏi Tiêu Ngọc Dao có chút ngạc nhiên nhìn anh , cô nói .

" Nhẹ nhàng thanh lịch không quá màu mè "

Triệt Lăng Thần gật đầu cũng không có bảo nhân viên bán hàng đi lấy , mà tự mình chọn lựa , cô nhân viên thấy thế liền mỉm cười lui ra sau không quấy rầy hai người .

" Này…"

Tiêu Ngọc Dao lúng túng không biết có nên ngăn cản anh lại hay không , ánh mắt sâu xa của cô nhân viên kia khiến cô ngượng chết đi được .

" Em thử bộ này xem "

Triệt Lăng Thần rất nghiêm túc đưa một bộ váy cho cô Tiêu Ngọc Dao cười cười máy móc , cô nhìn sự nghiêm túc trên gương mặt anh cũng không thể nhẫn tâm từ chối thịnh tình của người ta .

Cô nhận lấy đồ , hỏi nhân viên phòng thử đồ ở đâu rồi rời đi , không quá năm phút khi Triệt Lăng Thần còn đang mải mê lựa váy cho cô , thì lộp cộp tiếng bước chân .

Anh xoay người lại , sau đó…cũng không có sau đó anh đã hoàn toàn ngẩn người .

Bộ váy không tay màu xanh dương dài đến gót chân , phía trước đính kim cương lấp lánh hoạ tiết một con phượng hoàng ôm gọn lấy ngực và eo cô , thân váy hơi xoè rũ xuống , phía sau hở ra nửa tấm lưng trần .

Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào mình , Tiêu Ngọc Dao không được tự nhiên vuốt vuốt tóc .

" Sao thế , không đẹp à "

Triệt Lăng Thần hồi thần khẽ ho khan vài tiếng , anh cười cười không ai chú ý đến lỗ tai anh đã có chút hồng hồng .

" Không có , rất đẹp "

Da cô rất trắng kết hợp với màu xanh của váy càng nổi bật hơn , Triệt Lăng Thần không do dự gọi nhân viên tới .

" Thanh toán cho tôi chiếc váy này "

Nhân viên mỉm cười gật đầu , nhận lấy thẻ trên tay Triệt Lăng Thần . Tiêu Ngọc Dao trợn to mắt tiến đến kéo tay anh .

" Will không thể được , vẫn nên để tôi trả "

Triệt Lăng Thần cảm thụ sự mềm mại trên tay , anh mỉm cười rất tự nhiên đưa tay gạt một lọn tóc trên trán cô .

" Xem như anh cảm ơn em vì đã thiết kế ra một khu resort đúng với mong ước của anh "

Anh đã nói đến thế , Tiêu Ngọc Dao cũng không thể từ chối được nữa , cô bất đắc dĩ cười cười .

" Thế về nhà để tôi nấu một bữa cơm đáp lễ anh vậy "

" Được "

Thế là hai người không xoắn xuýt về việc ai trả tiền nữa , Triệt Lăng Thần tiếp tục đưa cô đi chọn giày và trang sức .

Nói là đưa cô đi nhưng thật chất ra đều là do anh chọn cả , Tiêu Ngọc Dao ban đầu còn thấy ngại nhưng dần dà cũng nhắm mắt làm ngơ luôn.

Mà Triệt Lăng Thần cảm thấy rất thoả mãn , cuối cùng cũng có ngày anh tự mình đưa cô đi mua sắm , chọn quần áo cho cô , cô thích thứ gì anh cũng không còn ngần ngại về tiền bạc mà mua về cho cô .