Chương 95

Tiêu Ngọc Dao đã mơ được một giấc mơ rất dài rất chân thật, nó thật đến mức khiến cô biết được đó chính là kí ức mà cô đã quên đi kia.

Lông mi khẽ động đậy, cô hơi hé mắt thích ứng với ánh sáng bên ngoài sau một lúc cô cũng đã thanh tỉnh lại.

Khẽ cử động lại cảm nhận được tay chân bị vải mềm buộc lại trên ghế, mà trước bụng cô cũng đang buộc thứ gì đó.

Tiêu Ngọc Dao ngưng thần nhìn kĩ lại thì không khỏi kinh sợ, bởi vì thứ buộc trước bụng cô là một quả bom.

" Em tỉnh rồi."

Men theo giọng nói Tiêu Ngọc Dao ngẩn đầu nhìn thấy là Diệp Tư Thành, không hiểu sao đáy lòng cô lại vô cùng bình lặng.

Đưa ảnh cho cô xem, bây giờ lại có mặt ở đây dùng đầu ngón chân cũng biết được đây đều là bẫy của anh ta.

Nhìn đôi mắt trong veo không gợn sóng của cô, Diệp Tư Thành khẽ mỉm cười anh ta đưa tay muốn sờ mặt cô lại bị cô nghiêng đầu né đi.

" Em nhớ lại hết rồi phải không?"

Diệp Tư Thành thở dài chỉ đưa tay sờ mái tóc cô, Tiêu Ngọc Dao nghe thế cũng không phản ứng lại anh ta cô vẫn cứ im lặng mím chặt môi.

Diệp Tư Thành bỗng bật cười, đưa tay nắm lấy cằm cô bắt cô ngẩn đầu lên nhìn anh ta.

" Xem ra là nhớ lại thật rồi, em vẫn bướng bỉnh như vậy."

Tiêu Ngọc Dao nhíu mày nhìn thẳng vào ánh mắt đầy nhu tình của Diệp Tư Thành.

" Anh muốn làm gì??"

" Em có nhớ một người…tên Chu Hạo không?"

Cô hỏi một đằng anh ta trả lời một nẻo, nhưng câu nói này thành công khiến cho Tiêu Ngọc Dao chết sững.

Chu Hạo !.

Chàng thiếu niên lén bỏ thư tình vào ngăn bàn cô năm đó, cũng chính là người đem cô ra khỏi xe trước khi nó phát nổ.

" Anh…"

Diệp Tư Thành cười cười tiếp tục hưởng thụ sờ lên gương mặt mềm mại của cô.

" Em nhớ là được rồi, lát nữa ủy khuất cho em đừng cố giãy dụa vải tuy mềm nhưng cũng sẽ khiến em bị thương."

Anh ta nói rồi lại dùng băng keo bịt miệng cô lại, khi Tiêu Ngọc Dao còn đang hoang mang không hiểu chuyện gì thì từ trên màn hình giám sát kế bên đã xuất hiện một bóng người.

* Nửa tiếng trước.

Sở Trạch Hiên đưa một tập tài liệu qua cho Triệt Lăng Thần xem, sau khi xem xong Triệt Lăng Thần đã cảm thấy thế giới quan của anh như bị đánh vỡ.

Thì ra kẻ đứng sau tất cả, kẻ cố gắng tiếp cận A Dao, kẻ bắt cóc cô lại là cậu bạn cùng trường năm nào Chu Hạo.

Phẫu thuật thẩm mỹ

Nguyên nhân : nửa gương mặt bị bỏng nặng.

Nhìn kết quả này, Triệt Lăng Thần lại nhớ đến tai nạn xe năm đó A Dao may mắn được người qua đường cứu ra ngoài trước khi chiếc xe phát nổ.

Bây giờ xem ra người qua đường này, quá nửa chính là Chu Hạo. Nhưng hiện tại mức độ nguy hiểm của A Dao coi như đã được hạ thấp một phần, chí ít anh biết được Chu Hạo là thật lòng thích A Dao còn về phần anh ta có gây tổn hại đến cô hay không thì…

Sở Trạch Hiên nói chuyện điện thoại với cảnh sát qua điện thoại xong, liền nhìn đến Triệt Lăng Thần anh có hơi do dự.

Nhưng vẫn dứt khoát đem vật bên hông mình, đặt vào tay Triệt Lăng Thần.

" Đây…"

Triệt Lăng Thần có chút không thể tin nhìn Sở Trạch Hiên.

" Cầm lấy đi, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Triệt Lăng Thần suy tư một lúc rồi cũng nhận lấy, thứ trong tay anh này chắc cũng chỉ có Sở Trạch Hiên dám hiên ngang đem theo bên mình.

" An toàn trở về."

" Nhất định."

Trong nhà kho bỏ hoang một mùi ẩm mốc sộc vào mũi khiến người khác rất khó chịu, Triệt Lăng Thần bước vào trong liền nhìn thấy Tiêu Ngọc Dao đang bị trói trên ghế, miệng dán kín bằng băng keo trước người lại là một quả bom.

" Chu Hạo, tao đến rồi mày thả cô ấy ra."

Hơi thở của anh khi nhìn đến quả bom ngay tức khắc đã đông cứng lại, sự lo lắng và bất an khiến anh muốn mất khống chế một lần nữa.

Diệp Tư Thành à không bây giờ nên gọi anh ta là Chu Hạo mới đúng, anh ta mỉm cười thích thú thưởng thức dáng vẻ phẫn nộ bất lực của Triệt Lăng Thần.

" Biết hết rồi cũng tốt, nếu năm đó mày không giở trò bỉ ổi thì không chừng người cô ấy yêu đã là tao và vụ tai nạn đó cũng không xảy ra."

Triệt Lăng Thần nhìn Chu Hạo đăm đăm như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta, anh khẽ cười giễu.

" Ở bên mày yêu mày, để mày được danh chính ngôn thuận đoạt lấy cổ phần trong tay cô ấy."

Chu Hạo chỉ là con riêng của Diệp Tư Thiệu chú hai của Diệp Minh, ông ta không chiếm được của tốt ở Diệp thị nên đã sớm lên kế hoạch ngấm ngầm nhòm ngó Sở thị, mà Chu Hạo chẳng qua cũng chỉ là con cờ mà thôi.

" Vậy thì sao, tao đâu được như mày trước ruồng bỏ cô ấy bây giờ quay về lại tiếp tục lừa dối cô ấy ở bên cạnh mày."

Chu Hạo bị chọc trúng chỗ đau hung ác nhìn Triệt Lăng Thần, nhưng anh chỉ cười một nụ cười của kẻ chiến thắng.

" Vì người cô ấy yêu là tao."

Đoàng.

Chu Hạo bất thình lình móc ra một khẩu súng chuẩn sát bắn vào bắp chân của Triệt Lăng Thần.

" Ưm…Ưm…"

Tiêu Ngọc Dao chỉ biết mở to mắt nhìn mọi việc, tay chân bị trói miệng cũng bị bịt kín cô chỉ còn cách kêu ư ư ra tiếng.

Triệt Lăng Thần ngu ngốc anh đến đây làm gì, còn không biết sống chết khıêυ khí©h Chu Hạo.

Triệt Lăng Thần cắn răng nhịn đau khụy một chân xuống cố gắng không để bản thân ngã ra đất, anh phải kéo dài thời gian.

Chu Hạo nhếch môi miệt thị nhìn Triệt Lăng Thần, anh ta lên nồng súng một lần nữa chỉa thẳng về phía Triệt Lăng Thần.

" Trái bom có năm phút, nếu mày chịu được ba phát súng của tao thì tao sẽ thả cô ấy ra."

Triệt Lăng Thần mím môi, nhìn đến Tiêu Ngọc Dao đang kịch liệt lắc đầu ở bên cạnh anh hơi mỉm cười trấn an cô.

" Tao đồng ý."

Tiêu Ngọc Dao nhắm chặt hai mắt lại nỗi tuyệt vọng khiến cô trong phút chốc như bị rút cạn sinh lực.

Chu Hạo nói là thả cô ra, nhưng anh chịu ba phát súng thì còn mạng để ra ngoài hay không???.