Chương 1.2.

"Rắc!"

"..."

Tiểu Đào đột nhiên im bặt.

Cậu trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào bức tường bị Ô Vọng cắn thủng một lỗ. Vẻ mặt cứng đờ, nghi hoặc đưa tay ra, dùng móng tay trắng nhợt cạo bề mặt tường.

Móng tay của cậu ta rất nhọn, trông có vẻ rất cứng. Khi cào lên tường phát ra âm thanh như dao cắt thủy tinh, khiến Ô Vọng khó chịu ép sát tai vào đầu.

Bức tường trắng vẫn không suy suyển.

Tiểu Đào không tin, rút từ bên hông ra một con dao nhỏ có hoa văn kỳ quái, bao trumg bởi ánh sáng đỏ. Cậu dùng sức cào mạnh lên tường nhưng ngay cả một mảnh vôi cũng không bong ra.

Tiểu Đào: "??"

Ban đầu còn bình tĩnh khuyên nhủ dần chuyển sang hoảng loạn: "Chết tiệt, ngừng lại ngay! Đừng cắn nữa!"

Cậu luống cuống đưa tay ra muốn kéo Ô Vọng ra nhưng suýt nữa bị cắn ngược lại. Không còn cách nào khác, Tiểu Đào chỉ có thể ôm lấy cánh tay tí nữa không còn, tiếp tục khuyên nhủ: "Bạn à, tỉnh táo lại đi, chúng ta còn chưa biết phía sau bức tường này là gì, cậu cắn thủng tường chẳng phải tự dẫn mình vào nguy hiểm sao?"

Cậu ta ngừng lại thở dốc, định nói thêm điều gì đó. Bỗng từ phía bên kia bức tường vang lên một giọng nói nghe còn nhỏ hơn cả cậu, giọng nói non nớt, run rẩy: "Anh trai... Anh ở bên kia sao? Anh, anh là người sao?"

"..."

Tiểu Đào im lặng ngay lập tức, ánh mắt bỗng trở nên vi diệu, cơ thể căng thẳng hơn, dường như đang đề phòng điều gì đó.

Xung quanh bỗng chìm vào im lặng.

—— chỉ còn tiếng cắn tường không ngừng bên tai.

Tiểu Đào: "..."

Ô Vọng tiếp tục bận rộn cắn phá: "Rắc rắc rắc."

Tiểu Đào: "…………"

Giọng nói bên kia tường lại vang lên: "Anh...Anh trai?"

Người đó có vẻ là một học sinh khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, giọng nói run rẩy chứa đầy sự căng thẳng khiến âm điệu trở nên kỳ quặc.

Điều này rõ ràng không có lợi cho việc thiết lập mối quan hệ cần sự tín nhiệm. Khuôn mặt căng thẳng của Tiểu Đào liếc Ô Vọng, vẻ mặt hiện lên sự khó chịu nhưng sau đó lại bình thường, mở miệng đáp: "Tôi là người, còn cậu có phải không?"

Tiểu Đào hợp tình hợp lý tỏ ra nghi ngờ: "Nếu cậu là người, tại sao khi nghe chúng tôi nói chuyện cậu lại không trả lời? Để tôi hỏi cậu, giờ phó bản còn bao nhiêu người chơi?"

Học sinh đáp: "Em vừa vào phòng này ngay khi đến, không biết gì cả!"

"Cậu là người mới vừa vào phó bản? Nhưng tại sao người mới lại vào loại phó bản này..." Tiểu Đào lẩm bẩm vài câu như nói với chính mình, "Vậy cậu thử sờ túi của mình xem có phải có một chiếc đồng hồ quả quýt không? Mở nó ra sẽ hiển thị số người chơi còn lại trong phó bản..."

“A, tìm thấy rồi! Số lượng người chơi là 7/50……” Học sinh nhanh chóng vui mừng nhưng cũng nhanh chóng trở nên lo lắng.

Kinh nghiệm từ những kỳ thi lớn nhỏ đã giúp cậu nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa tiềm ẩn của tin tức này, giọng nói dần yếu đi: “50…, trong tổng số 50 người chơi chỉ còn lại 7 người…… Phó bản này nguy hiểm vậy sao? Em, em chẳng biết gì cả! Em vừa mới ở trong lớp học chuẩn bị cho kỳ thi trung khảo, giây tiếp theo đã ở trong phòng này ——”

Học sinh lo lắng nói xong thì đột nhiên im bặt.

…… Âm thanh nặng nề “thùng thùng” từ xa bỗng dưng ngừng lại không rõ lý do.

Ô Vọng xoay tai một chút, hướng về phía âm thanh biến mất. Một vài giây sau, nó nhận ra một âm thanh kỳ lạ dường như đang từ từ lại gần nhưng dừng lại ở khoảng cách xa và không tiếp tục tiến gần hơn.

“…… Có vẻ như âm thanh ‘thùng thùng’ dừng lại ở đó?” Tiểu Đào hạ giọng, “Này, người mới ở bên kia.”

“Cậu nói cậu ‘chuẩn bị cho kỳ thi trung khảo’, vậy cậu là học sinh trung học sao? Trường trung học có dạy âm nhạc, tôi không có kinh nghiệm về âm nhạc, cậu nghe âm thanh đó, có giống âm nhạc trong giáo đường không?”

“…… Anh, có phải anh hiểu lầm gì về âm nhạc trung học không? Em chưa bao giờ nghe qua âm nhạc giáo đường! Nhưng cảm giác đầu tiên đúng là rất giống, có một cảm giác thánh thiện và bao la……”

Dù có thánh thiện thì trong hoàn cảnh hiện tại vẫn toát lên một cảm giác rùng rợn và bất thường.

Học sinh vội vàng cầu xin: “Anh, có thể cho Husky thử phá vách tường giữa hai chúng ta xuống không? Em muốn đi ——”

“A!!!!”

Tiếng kêu thảm thiết đột ngột từ xa truyền đến, kèm theo âm thanh xương cốt bị cắn đứt.

“—— Số lượng người chơi đã giảm xuống còn 6/50 rồi!” Giọng nói của học sinh trở nên nức nở và có chút chói tai, “Cầu xin anh, em không muốn ở một mình!”

“Aiz, có phải là tôi không muốn giúp cậu đâu người anh em, nhưng căn phòng này thực sự chỉ có thể chứa một người,” Tiểu Đào có vẻ khó xử, mắt không ngừng ngó Ô Vọng, “Hơn nữa, con Husky này, tôi hoàn toàn không thể điều khiển được! Tôi vừa muốn nó dừng cắn tường, nó suýt nữa cắn xuyên tay tôi —— đợi tôi nghĩ cách, con chó này…… Ơ, con chó có vòng cổ hả?”

Học sinh thúc giục: “Anh xem thử nó tên gì! Có thể nếu gọi tên của nó, nó sẽ nghe lời chăng?”

“Tôi thử xem……” Tiểu Đào lập tức đồng ý, thu ánh mắt, quay lại nhìn Ô Vọng.

Thân hình của Tiểu Đào không lớn nhưng đối với một con Husky thì vẫn đủ để che phủ Ô Vọng.

Không biết là do đói bụng hay sao, đôi mắt của Tiểu Đào không rời khỏi Ô Vọng, cổ họng không ngừng chuyển động, ánh mắt lộ rõ sự đói khát.

“Gâu?” Ô Vọng vẫn nằm yên ở chỗ cũ, tiếp tục cắn phá tường trắng, chỉ dùng ánh mắt màu xanh nhạt như u hỏa ngạo nghễ nhìn Tiểu Đào.

Nó há đôi môi màu đen, lộ ra những chiếc răng sắc nhọn. Những chiếc răng đáng sợ đã làm nát tường trắng vốn không thể phá vỡ trông có vẻ như ngang ngửa với quái vật ăn thịt ở ngoài phòng.

“……” Tiểu Đào cảm thấy cứng đờ, cuối cùng không dám lại gần, “Tôi xem…… Cassie? A, không đúng sao? Nó đăng ký tên người chơi là Ô Vọng, đúng là một người chơi xui xẻo không biết vì sao lại biến thành một con chó ——”

“Anh!” Học sinh bên cạnh không thể kiềm chế, cắt ngang, “Anh đừng nghĩ nữa! Mau làm gì đó đi! Tên người chơi được ghi bằng giọng nói, nếu nó thật sự là một con chó chắc chắn nó chỉ có thể đáp "Gâu ẳng" thôi?”

Học sinh dừng lại một chút, đột nhiên có vẻ hoang mang: “Nhưng anh à……”

Học sinh do dự: “Chó đâu nói chuyện được…… Vậy anh… làm sao biết tên nó trong hệ thống trò chơi là gì?”

“……”

Không khí trong phòng bỗng dưng trở nên căng thẳng.

Âm thanh hệ thống bất ngờ vang lên đúng lúc xui xẻo này, quả thực như xát muối vào vết thương:

【 Đinh! 】

【 Trò chơi nhỏ phá băng: Hỏi nhanh đáp nhanh! 】

【 Hỏi: Ba người các bạn đang ngồi thành hàng, bao nhiêu người không phải là người? Xin trả lời trong vòng 10 giây! 】

“Các bạn” ở đây: “……”

Đây là cái gì, trò chơi phá băng?

Học sinh ngay lập tức hoảng hốt và điên cuồng nói: “Đừng, đừng! Tôi không biết! Con chó kia có phải là người không? Anh trai phía bên kia vách tường —— anh rốt cuộc có phải là người không? Sao anh biết tên Husky trong hệ thống trò chơi ——”

Tiểu Đào: “Đừng ồn, tôi đang ng ——”

Ô Vọng: “Oẳng!”

Một tiếng sủa mạnh mẽ, đầy khí phách. Học sinh đang cào lên tường và Tiểu Đào: “……”

【 Correct】 (Chính xác).

【 Reward: Lucky dice×1】 (Phần thưởng: Xúc xắc may mắn ×1)

Một viên xúc xắc may mắn có kích thước bằng ngón tay cái từ trên trời rơi xuống, rơi vào đám lông bồng bềnh trên lưng Ô Vọng rồi biến mất.

Học sinh: “……”

…… Tại sao lại đột ngột chuyển ngôn ngữ hệ thống hả?

…… Đừng bảo là nhầm "Oẳng" thành "One” rồi đấy?

…… Hả??