Chương 3.1

Thời gian truyền tống ngẫu nhiên không lâu lắm, luồng sáng trắng quen thuộc nhanh chóng chói vào mắt một lẫn nữa.

Ô Vọng miễn cưỡng tỉnh táo lại từ cơn chóng mặt, cơ bắp từ cổ đến ngực đột ngột căng cứng, theo bản năng quay đầu lại cắn mạnh: "Gừ gâu!"

Hàm răng cắm sâu vào da thịt, dòng máu ấm tràn đầy khoang miệng.

Ô Vọng nghe thấy người trên đầu mình cười nhẹ: "Hung dữ ghê."

Tay đối phương không hề nhúc nhích, dường như không cảm thấy đau đớn dù bị cắn xuyên qua.

Giọng của người đó mang theo ý cười, âm điệu dịu dàng nhưng khiến lông tơ dựng đứng: "Răng khá đấy."

"Phù…!" Chu Mạt hít một hơi lạnh, mắt mở to nhìn răng nanh của Ô Vọng cắm sâu vào bàn tay sinh vật lạ, máu tươi đỏ thẫm chảy dọc xuống bàn tay thon dài của đối phương.

Nhóc không nhịn được liếc nhìn cái tay chỉ có dấu răng của mình, thầm cảm ơn anh Ngáo đã hạ mõm lưu tình.

"Gâu, phì!" Ô Vọng lập tức nhả ra, nhổ sạch mùi vị máu tanh trong miệng. Lần này không còn chê mặt đất bẩn nữa, nó nhảy khỏi lòng Tiểu Đào.

Nó dùng hành động thể hiện sự không hài lòng của mình, tránh xa mọi người như tránh thứ dơ bẩn. Nhưng chưa đi được mấy bước nó dẫm phải thứ gì đó mềm mại, có hình trứng.

Nhìn xuống, mặt đất vẫn là một màu trắng tinh khiết. Nhưng cảm giác rõ ràng dưới đệm thịt chứng tỏ rằng có gì đó ở dưới, chỉ là nó không nhìn thấy.

Nó nghiêng đầu, lấy móng vuốt khều vài cái nhưng không đoán ra thứ mềm mại như da rắn này là gì. Nó quay đầu lại định gọi hai chân thú đến xem nhưng kinh ngạc phát hiện ba người vốn bị nó bỏ xa đã đứng ngay sau lưng nó từ khi nào.

Tiểu Đào quay lưng về phía nó, trên lưng còn treo một Chu Mạt run rẩy. Tay phải nắm ngược con dao găm, chĩa thẳng vào bàn tay trái trông có vẻ chỉ là đang tùy ý đang giơ lên của gã tóc bạc: "Bạn à, không hay lắm đâu. Trò chuyện với một con chó thì thôi, giờ còn định đánh lén sao?"

Tiểu Đào không lùi bước, đối mắt với đối phương nhưng mồ hôi đã rịn ra trên trán.

Không ổn.

Vừa rồi anh Ngáo chỉ cắn một cái mà đã dễ dàng xuyên thủng tay gã này. Cứ tưởng hắn không có khả năng phòng thủ mạnh… Nhưng bây giờ, hắn lại có thể dùng tay không chặn lưỡi dao đạo cụ đặc biệt này ư?

Chẳng lẽ trước đó hắn cố tình giả vờ yếu?

Hay da của gã này có độ bền ở ngay giữa lưỡi dao đạo cụ và răng của anh Ngáo?

"Đánh lén?" Gã kia như thể ngạc nhiên nhướn mày, sau đó cười khẽ. Nhưng trong đôi mắt vàng lấp lánh tuyệt đẹp ẩn dưới hàng lông mi màu tuyết chẳng hề có chút ý cười nào: "Chỉ là có mấy câu muốn hỏi thôi."

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua Ô Vọng rồi nhìn Tiểu Đào và Chu Mạt, mỉm cười nói: "Các bạn có quan hệ tốt với con chó này không?"

Tiểu Đào: "……"

Giọng điệu của đối phương rất tùy tiện như chỉ là buột miệng.

Nhưng trong chớp mắt đó sau gáy Tiểu Đào như bị một luồng gió lạnh thổi, cái lạnh buốt chạy dọc xương sống, lan tỏa khắp tay chân, đông cứng cậu thành một tảng băng.

"Anh," Chu Mạt thều thào, giọng run rẩy bên tai cậu "Sao em có cảm giác hắn định gϊếŧ tất cả chúng ta nếu chúng ta thân với con chó này?"

Không cần cảm giác.

Chỉ mới giằng co ba giây, người đàn ông bình tĩnh trước mặt dường như đã mất kiên nhẫn.

Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, bàn tay phải rũ xuống, ngón tay từ từ hiện ra một sợi dây vàng.

Ô Vọng ngay lập tức nhe nanh, phát ra tiếng gầm gừ đe dọa cùng với hàm răng trắng toát ——

Một tia sáng màu cam nhỏ lóe lên từ tay áo của đối phương.

Hắn đột ngột khựng lại, giống như bị ai đó đánh mạnh, phát ra một tiếng rên đau đớn.

Sợi dây vàng trên tay hắn tan biến ngay lập tức.

Hắn loạng choạng lùi lại nửa bước, lưng va vào lan can, cổ tay áo phải vì động tác nâng lên mà kéo cao, để lộ một đoạn cổ tay thon dài.

Trên cổ tay ấy còn có một đoạn xích quấn chặt, lấp lánh ánh kim đỏ như sắt nóng chảy.

Sợi xích đó rộng bằng hai ngón tay của một người đàn ông trưởng thành, quấn quanh xương cổ tay, chui sâu vào ống tay áo. Dưới ánh lửa lập lòe, càng siết chặt hơn, lõm sâu vào da thịt.

Ô Vọng ngẩng đầu nhìn chằm chằm cổ tay ấy một lúc: "Ọc ọc."

Tiểu Đào vẫn còn kinh ngạc: "?"

Gã tóc bạc: "……?"

Chu Mạt kinh ngạc: "Nó còn có thể… thấy đói sao anh?"

Ô Vọng cũng bất ngờ với cái bụng đói của mình: "Ọc ọc… gâu!"

"……" Sinh vật tóc bạc không rõ, mở to hai mắt, một lúc sau bật cười như đang chế giễu điều gì đó.

Hắn thả lỏng cơ thể, tựa lưng vào lan can, khuôn mặt lại xuất hiện nụ cười ôn hòa vô hại: "Chỉ là thử một chút thôi, muốn xem mọi người rốt cuộc là quái vật hay là người chơi."

Tiểu Đào: "??"

Không phải chứ, bạn à, độ vô lý của cậu cũng chẳng thua kém ai rồi đấy, đã đến mức này rồi mà còn có thể xoay ngược tình thế sao?

Ô Vọng phản ứng đơn giản hơn: Nghe không hiểu, cứ tiếp tục nhe răng gầm gừ là được rồi.

Tiểu Đào lập tức hưởng ứng tiếng gầm gừ đe dọa của Ô Vọng: "Đúng vậy, lời này đến chó còn không tin. Anh đang lừa ai vậy? Tôi đã lấy ra cả đồng hồ quả quýt lẫn sử dụng đạo cụ rồi, còn không phải người chơi sao?"

"?" Đối phương vô tội nghiêng đầu, "Dùng đạo cụ thì nhất định là người chơi sao? Đây là quy tắc gì vậy? Tôi chưa từng nghe."

Hắn xin lỗi, giọng dịu dàng: "Xin lỗi, từ khi vào trò chơi này, tôi luôn hành động một mình. Có thể là tin tức không thông, quy tắc mà cậu nói phải chăng chỉ là quy tắc giữa người chơi với nhau? Tôi không rõ lắm."

Ô Vọng chăm chú nhìn lại, có chút không đoán được ý đồ của thú hai chân trước mặt, liền quay đầu lại dùng miệng kéo phát ngôn viên của nó đi.

Tiểu Đào: "…Thật sao? Vậy anh lấy đồng hồ ra chứng minh đi."

"Chỉ sợ không tiện." Hắn mỉm cười lắc đầu, "Khi dùng đồng hồ, hình chiếu sẽ làm lộ thông tin thật của tôi. Giờ tôi đang bị truy nã, không tiện lấy ra cho người khác xem."

Tiểu Đào: “…………”

Vừa một giây trước còn bảo không giao tiếp với người chơi! Vậy mà ngay sau đó ngươi lại biết mình đang bị truy nã??

Đối phương dường như hoàn toàn không để ý đến ánh mắt tức giận của Tiểu Đào, chỉ mỉm cười đứng thẳng dậy, tự nhiên giới thiệu: “Tên thật của tôi tuy không thể nói nhưng mọi người có thể tạm thời gọi tôi là Phù Quang.”

“Phù trong Phù Tang, Quang trong Dương Quang.”

Vừa nói, ánh mắt hắn lại dừng trên người Ô Vọng: “Trong thời gian tới, rất mong được chỉ giáo thêm.”

Ô Vọng không kiên nhẫn mà mài răng, dần dần cúi đầu như muốn thử nếm xem Phù Quang có mùi vị gì: “…… Gâu?”

Tiểu Đào cũng: “???”

Ý gì vậy? Sao lại là “chỉ giáo”? Không phải anh vừa mới nói là chỉ hành động một mình thôi sao!?

Có một số người muốn lừa người, hao tổn hết tâm trí để lấp liếʍ.

Có một số người khác muốn lừa người thì tung ra những lời vô lý, dù nửa câu trước có đánh lộn với nửa câu sau thì cũng chẳng ai dám vạch trần.

Trong đầu Ô Vọng không có những lo lắng của nhân loại, chỉ chăm chú nhìn vào cái khoảng không dưới chân, liếʍ liếʍ miệng.

Bụng đói réo còn to hơn tiếng sấm, bây giờ nó nhìn thấy gì cũng muốn cắn thử một miếng.

“Kiềm chế một chút, không thể ăn bậy đâu.” Phù Quang đưa tay rút ra một tấm da mềm, nhấc nó lên cách mặt đất chưa đầy nửa mét, dần dần lộ ra hình dáng thật sự, thoạt nhìn trông giống như một miếng keo silicon màu trắng ngà.

Ô Vọng phát ra thấp giọng tiếng rít thể hiện sự không hài lòng, chẳng vui vẻ gì với hành động Phù Quang lấy đi thức ăn dự trữ của mình.

Phù Quang cười mắng nhỏ: “Đồ tham ăn,” rồi quay lại nhìn Tiểu Đào: “Thứ này trông giống như một cái sọ người đã mềm hóa, chẳng trách con chó này lại muốn ăn.”

Tiểu Đào há hốc mồm, cuối cùng vẫn nuốt lại câu “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì”, để khách sáo hỏi vòng vo: “Cái sọ người này sao lại biến thành như vậy? Anh có phát hiện ra cơ chế tử vong nào trong bản đồ này không? Có thấy thiên sứ nhỏ nào không?”

“Không, không rõ lắm.” Phù Quang lắc đầu, hiển nhiên quyết tâm giả ngu. Không những không chịu tiết lộ thông tin mà còn muốn Tiểu Đào giúp đỡ không công: “Tôi chỉ biết nhiệm vụ của mình là nuôi một con ác ma nhỏ, phải cho nó ăn 10 món. Các bạn có thể giúp tôi không?”

…… Giúp cái mẹ gì mà giúp ——