Chương 11:

Nàng tránh tay hắn ra.

Bàng Lục Nhi đã quen làm nông, sức lực cũng không yếu.

“Lục Nhi, nàng hận ta? Vì sao?” Trịnh Tuân tự nhận thấy bản thân mình chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với nàng, mặc dù lúc đầu là hắn không cam tâm cưới nàng thật.

Nhưng dù sao tiểu thê tử dung mạo xinh đẹp như vậy, thành thân đã bốn năm, sao có thể nói không có chút tình cảm nào được.

“Là bởi vì Phùng Thương kia sao?” Chẳng lẽ thấy Phùng Thương góa vợ, Bàng Lục Nhi liền động tâm sao?

Trịnh Tuân không thể quên ngày đó bộ dạng Bàng Lục Nhi sướt mướt nhìn Phùng Thương, trong lòng hắn mơ hồ sinh nghi, cho nên hắn cố ý đứng ở đầu làng chờ nàng.

Bàng Lục Nhi cảm thấy ngây ngốc.

Nàng nhớ đến cảnh tượng sau khi chết của mình, quả thật có nghĩ đến muốn ở bên cạnh Phùng Thương.

Nhưng nhìn thấy nỗi hoảng sợ trong mắt Trịnh Tuân, nàng lại chột dạ. Trịnh Tuân đột nhiên cười tự giễu, khó trách gần đây nàng đối với mình tâm tình xao nhãng, thì ra đã sớm có tính toán.

Hắn đem 50 lượng bạc kia ra đưa cho Bàng Lục Nhi.

Bàng Lục Nhi lại nói: “Đây là của ngươi, vòng tay ngươi đưa, ta đã bán rồi.”

Trịnh Tuân nghe xong đứng chôn chân tại chỗ, một lúc lâu mới châm chọc nói: “Được, cũng tốt, bạc này nàng nên nhận lại đi, cha nàng lúc ấy cho ta 40 lượng bạc để đóng học phí, chuyện này vẫn còn tính.”

Ông vừa đe dọa, vừa dụ dỗ hắn.

Lúc trước lấy ơn cứu mạng, hắn rơi vào thế khó xử mới tạo nên mối nhân duyên hôm nay.

Lục Nhi tiếp nhận: “Được, cha ta lừa ngươi, ngươi gạt ta, chúng ta không ai nợ ai.”

Hai người vào lại nha phủ, khi rời đi sắc mặt đôi bên đều không tốt.

Ánh mắt Trịnh Tuân phức tạp nhìn Bàng Lục Nhi: “Lục Nhi, nếu nàng chỉ là nhất thời xúc động mà tức giận….ta….”

“Trịnh cử nhân.” Bàng Lục Nhi cắt ngang lời nói của hắn “Ngươi mau lên đường đi.”

Phu xe đang chờ ở bên kia có hơi mất kiên nhẫn.

Nói xong, Bàng Lục Nhi xoay người đi.

Trịnh Tuân nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, Bàng Lục Nhi ba bước nhập một, bước chân hỗn loạn.

Quân tử đương nhiên nói lời giữ lời, mà Trịnh Tuân chưa bao giờ nhận mình là quân tử, theo như lời Bàng Lục Nhi nói, mọi chuyện đã tính toán sòng phẳng.

Nhưng đột nhiên Trịnh Tuân ý thức được, những lời nàng nói là thật, nàng muốn đi theo người khác, vậy thì hắn mới chính là người không thể buông bỏ được nàng.

Một lát sau, hắn liền hối hận.

Hắn muốn đuổi theo nàng.

Vừa lúc hắn nhìn thấy chiếc eo thon nhỏ của nàng đã đi được trăm thước bỗng quay người lại, tiến về phía hắn.

“Lục Nhi, chúng ta…”

“Bốp!”

Bàng Lục Nhi nhón nhân giáng cho Trịnh Tuân một cái tát: “Trịnh Tuân, đây là ngươi nợ ta, sau này ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”

Nàng vậy mà lại tin hắn, cắn răng đợi hắn nửa năm trời.

Nghe nói hắn cưỡi ngựa dạo phố, làm quan lớn.

Đáng tiếc hắn không chút liên quan nào đến nàng.

Huyện thái gia bức nàng ký công văn, Kiều thị mua chuộc tộc trưởng Bàng gia, ép nàng giao ra khế ước đất.

Hoài bích kỳ tội, Lục Nhi sinh ra xinh đẹp, nhưng là đứa không phụ, không mẫu, không phu, không tử, là một nữ tử mồ côi.

Lục Nhi lại khóc, nàng ngước mắt nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ.

Trái tim Trịnh tuân thoáng chốc mềm nhũn, hắn nới lỏng tay nhưng lại không buông nàng ra: “Cái kia không tính, nàng đợi ta về nhé!”

Bàng Lục Nhi giống như nữ nhân đanh đá, nàng hung hăng cắn cổ tay hắn. Trịnh Tuân bị đau vội buông tay, sau đó, Lục Nhi liền chạy đi.



Trịnh Tuân đi gặp huyện lệnh Hoàng Tổn, nói đến chuyện hai người hòa li.

“Chuyện này rất tốt, ta còn đang lo không biết giúp ngươi thế nào.”

Trịnh Tuân nhíu mày nói: “Đại nhân, tiểu thê tử ta tuổi tác còn nhỏ, hành sự theo cảm tính, ta cũng không muốn cưới người khác, mong đại nhân có thể giúp đỡ coi ngó nàng một chút.”

Hắn đã nói đến mức này, Hoàng Tổn sao lại không hiểu ý hắn được.