Chương 22: Con của Trịnh Tuân

Bụng Bàng Lục Nhi đã hơn bốn tháng, thời tiết dần ấm lên, mặc y phục mỏng manh có thể nhìn thấy bụng nàng hơi phồng lên.

Đúng như lời đại phu nói vào tháng trước, nàng đã không còn cảm giác ghê tởm buồn nôn nữa, nàng muốn mở sạp bán lại.

Nàng ngồi xổm ở bên cạnh sạp cá của nàng, lớn tiếng hét: “Hôm nay cá trích vừa to vừa dai, con lớn mười văn, con nhỏ năm văn.”

Sạp của Lục Nhi buôn bán rất đắc, nàng có sức, lại cẩn thận hơn nam nhân, nàng nắm chắc con cá, cạo vảy, rạch nhẹ cái bụng lấy hết nội tạng ra, nếu khách muốn cắt thành lát nhỏ chỉ cần thêm hai văn tiền.

Lục Nhi chặt trụi lủi gốc cây Tường Vi trong sân, gieo hạt giống rau thơm xuống, ngày rằm sẽ tươi tốt. Thị trấn không thể so với nông thôn, đất ở đây rất ít, những người ghé sạp nàng mua cá nàng sẽ cho thêm mấy cây rau thơm.

Đôi lúc sẽ có những tên hỗn đản đến vây quanh sạp cá của nàng, muốn phá rối chuyện làm ăn. Không đợi bọn chúng giở trò, Lục Nhi cầm dao trên tay chém xuống, con cá còn sống ngay lập tức bị chém thành hai mảnh.

Bàng Lục Nhi hành nghề buôn bán tự khắc trở nên hung dữ.

Những người bán cá ở trấn trên không chừng là cùng một nhà, bọn họ nhìn nàng mà ghen tị đỏ con mắt.

Người ở làng Đại trại cũng họp chợ trên Thị trấn, năm người mười miệng tụm lại một chỗ đồn đãi dệt lên những câu chuyện hoang đường.

Thế mới biết người ở Trấn này cũng thích thêm dầu vào lửa, Bàng Lục Nhi lúc trước có trượng phu là cử nhân, bây giờ lại dây dưa không rõ với Huyện thái gia, còn suốt ngày quấn lấy nam nhân làm thợ rèn kia, chẳng trách hòa li rồi mà cái bụng vẫn sưng lên, ngay cả cái thai kia còn không biết là của ai.

Mỗi khi Triệu Thúy Bình lên Thị trấn đều lén lút hỏi Bàng Lục Nhi: “Lục Nhi, cái thai này rốt cuộc là của ai?”

Lục Nhi đã từng chết qua một lần, căn bản không thèm để ý những lời này, nhưng nàng không thể không nghĩ cho tên tiểu tử trong bụng.

“Những lời dơ bẩn khắp nơi cứ nhằm vào ta, còn tiểu tử trong bụng ta sạch sẽ rõ ràng, các ngươi tìm hỏi Trịnh Tuân thử đi, hắn dám nói đây không phải là con hắn không? Chẳng qua hắn không muốn ở rể nữa cho nên ta toại nguyện cho hắn.”

Bàng Lục Nhi hơi lớn tiếng.

“Lục Nhi, ngươi đừng giận, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.” Triệu Thúy Bình lấm lét nhìn ngó xung quanh, trong lòng có chút xấu hổ.

Nàng vội tìm cớ rồi chuồn đi.

Bàng Lục Nhi đứng tại chỗ, lòng bàn tay siết chặt cứng đờ.



Lưu thị là phu nhân của Huyện thái gia Hoàng tổn, sau khi hắn thi đậu Đồng sinh thì cưới về, nàng nổi danh là đại địa chủ ở quê Hoàng Tổn.

Chuyện của Bàng Lục Nhi và Huyện thái gia Hoàng Tổn bị đồn đãi đến mức giống như một sự việc có thật, Lưu thị nghe hạ nhân thuật lại.

“Phu nhân, ta đã tận mắt nhìn thấy, đúng là Lưu Đại. Người nói xem, hắn vô duyên vô cớ đến trấn Tây Môn Nhạc làm gì? Ta nghe người ta nói, nhà kia đã gọi lão gia là cháu rể rồi…”

Lưu thị cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó phân phó nha hoàn: “Ngươi đi xem thử Lưu Đại có ở đằng trước không, bảo hắn vào đây, nói là thẩm nãi nãi có chuyện sai bảo.”

Chuyện là, Lưu thị là biểu cô của Lưu Đại.

Lưu Đại nhờ phúc của Lưu thị mới có được vị trí trong nha môn.

Rất nhanh Lưu Đại đã chạy đến, niềm nở nói: “Cô, người tìm ta?”

Lưu thị phất tay: “Đừng dùng bộ dạng ngu ngốc đó của ngươi để lấy lòng ta, nói đi, Huyện thái gia bảo ngươi đến trấn Tây Bình Nhạc để làm gì?”

Lưu Đại còn muốn giả ngu ngơ.

Lưu thị hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tử thối, ngươi đã quên mất ngươi họ gì rồi sao? Ngươi đang bưng chén cơm của ai? Không còn cần ta bảo đảm những ngày sung sướиɠ sau này nữa hả?”

“Cô.” Lưu Đại lập tức quỳ xuống “Ta nói thật với người, ta thật sự không biết, cô trượng bảo ta canh chừng nàng không để ai ức hϊếp nàng mà thôi. Người không biết đó thôi, tiểu nương môn đó còn trẻ nhưng lại dũng mãnh hơn nam nhân, lớn lên lại rất …”

Lưu Đại không dám nói nữa.

Lưu thị cũng lười nghe hắn nói, liền cho hắn lui