Chương 30:

Cai ngục bên kia hối thúc, Bàng Lục Nhi cũng không ngốc ở đó, vội ra ngoài.

Trước khi đi, nàng đưa cho mấy tên cai ngục 5 lượng bạc: “Sai đại ca, trượng phu ta ở đây phiền các người chiếu cố nhiều một chút.”

Một nữ nhân xinh đẹp bụng lấp ló, giọng nói nhẹ nhàng nũng nịu, nam nhân nào cũng đều sẽ mềm lòng mà thôi.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để hắn chịu nhiều đau đớn đâu.” Một cai ngục trong đó tiếp nhận, thuận tiện sờ mó tay Lục Nhi, lại cảm thấy thất vọng.

Suy cho cùng vẫn là nữ nhân quê mùa, tay kia còn thô ráp hơn cả hắn.

Đợi Bàng Lục Nhi đi xa.

Một cai ngục khác chọc người kia, cười mắng: “Tội tình gì ngươi phải lừa nàng, Lưu ca bên kia dặn dò chúng ta phải “chiếu cố” người này cho tốt rồi.”

Người này không biết vì sao lại đắc tội với Lưu Đại, mà Lưu Đại kia lại có quan hệ với Huyện Thái gia.

Đáng tiếc, chiếu cố này khác một trời một vực với chiếu cố mà Lục Nhi nói.

“Bạc dâng lên ngươi từ chối được sao? Ngươi nhìn bộ dạng nảy nở của nữ nhân kia đi, tên mặt đen bên trong kia có thể giữ được sao? Ngày khác ta cũng muốn thử xem sức lực ở trên giường của nàng ta thế nào.”

Bàng Lục Nhi hồn nhiên lại không biết việc này.

Phu xe la dừng ở xa nhà lao đợi nàng, nhà lao là thứ không may mắn, ai ai cũng đều muốn tránh càng xa càng tốt.

Lục Nhi vịn thùng xe, bất lực nhắm mắt.

Hỏi thăm? Nàng có thể hỏi thăm ai bây giờ. Nàng mơ màng nghe Phùng Thương nói nửa ngày, chỉ cảm thấy lần này hắn phá trời thật rồi. Ai có thể ngờ tới một người làm nghề thật thà như hắn lại có thể vướng vào loại chuyện này.

Người nông dân rất sợ đối mặt quan phủ.

Bàng Lục Nhi đến khách điếm ở trên Trấn.

Nàng đến tìm Trịnh Tuân, Trịnh Tuân hiện tại không ở đây, tên chạy việc trong điếm nói hắn đến học đường để tạ sư.

Lục Nhi đỡ eo đứng ở bên ngoài Khách điếm, đáy mắt ửng hồng.

Nàng không muốn tìm Trịnh Tuân, nhưng so với mạng của Phùng Thương cái này có xá gì.

Trên đường người đến người đi tấp nập, Bàng Lục Nhi thần thờ đi ra giữa đường, đột nhiên nghe tiếng quát lớn: “Chỗ này cho người đứng hả, mau cút đi!”

Lúc này nàng mới lấy lại tinh thần, giật mình vội rẽ vào hẻm nhà mình.

Mặt trời bắt đầu lặn.

Cánh cổng nhà Bàng Lục Nhi có người gõ cửa.

Trịnh Tuân một thân thanh y đứng ở bên ngoài, Bàng Lục Nhi nghiêng người để hắn đi vào.

“Ta nghe tiểu nhị của khách điếm nói nàng tìm ta?” Trịnh Tuân cúi đầu nhìn nàng. Lục Nhi khẩy khẩy mấy viên đá vụn dưới chân, chỉ qua vài ngày nữa bụng nàng sẽ lớn lên, ngay cả mũi chân cũng sẽ không thể thấy nữa.

Không thấy nàng trả lời.

Trịnh Tuân nhìn bụng nàng rồi lại dời lên nhìn mặt nàng, hắn dịu dàng nói: “Có phải vì chuyện của Phùng Thương không? Ta nghe nói hôm nay hắn bị bắt lên nha huyện.”

Bàng Lục Nhi gật đầu, nàng định mở miệng thì bị Trịnh Tuân vươn tay chặn môi lại.

Trịnh Tuân thở dài, nhìn xoáy sâu vào mắt nàng: “Lục Nhi, nàng không cần vì hắn mà cầu xin ta, ta không độ lượng như vậy đâu.”

Lục Nhi cho rằng hắn cự tuyệt.

Nào ngờ Trịnh Tuân lại nói: “Nhưng mà, Lục Nhi, ta sẽ giúp hắn, ngày mai ta đến nha huyện hỏi thăm xem thế nào.”

Lời này là gạt nàng.

Sáng sớm hôm nay Trịnh Tuân đã biết Phùng Thương sẽ xảy ra chuyện.

Giống như trong mộng, khi Trịnh Tuân trở về, chưa đầy hai ngày sau Phùng Thương bị nha môn bắt giữ. Hắn nhớ Phùng Thương đã rơi nước mắt trước thi thể của Lục Nhi, cho nên Trịnh Tuân không những giúp Phùng Thương mà còn cho hắn một quân tịch.

Chuyên rèn đúc binh khí cho quân đội, từ đao, thương, kiếm, kích cho tới búa, rìu, móc, nĩa. Nhờ vậy cả nhà được miễn thuế và lao dịch.

Lúc đó Trịnh Tuân cảm thấy kỳ quái, chẳng hiểu sao lại mơ thấy Phùng Thương, hóa ra là vì chuyện này.

“Đa tạ.” Lục Nhi nói.

Trịnh Tuân lắc đầu: “Lục Nhi, không đến phiên nàng cảm tạ ta. Ta giúp hắn thì hắn sẽ nợ ta, tự khắc ta đến tìm hắn đòi. Nàng nợ hắn, ta cũng sẽ thay nàng trả cho hắn.”

Nghe đến đây, Lục Nhi thấy mơ màng.

“Huynh ấy là trượng phu của ta, ngươi giúp huynh ấy chính là giúp ta.”

Lời này thật sự rất nhẫn tâm.

Lục Nhi nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Trịnh Tuân, hiện ta có hơn 600 lượng bạc, ở nơi đây ngươi cũng cần dùng bạc nhiều, đợi Phùng Thương ra được, ta chia cho ngươi một nửa, còn một nửa ta giữ lại để nuôi huynh ấy.”

Lục Nhi cúi đầu nhìn bụng mình, ngay cả Phùng Thương cũng không biết trên người nàng nhiều bạc đến vậy.

Trịnh Tuân đỏ mắt nhìn nàng, hắn nói: “Lục Nhi, ta không cần bạc, nàng làm bánh cho ta đi, ta muốn ăn bánh.”

Lục Nhi không từ chối hắn.

Trịnh Tuân cùng nàng vào bếp, nhưng lại đau lòng nàng đang mang thai khệ nệ chỉ bắt nàng đứng ở đó. Bột là do hắn nhào, lửa cũng là do hắn nhóm, Lục Nhi chỉ nắn thành vài hình thù là xong.

Đến khi bánh chín, Trịnh Tuân không vào nhà mà chỉ ngồi ở ghế con trong viện của nàng.

Lục Nhi nhìn hắn: “Trịnh Tuân, trời tối rồi, ngươi nên về sớm chút, miễn cho những người không giữ mồm mép ăn nói lung tung.”

Cả người Trịnh Tuân không nhúc nhích, chỉ từ tốn nhai bánh, giống hệt như nữ nhân. Mà không đúng, lúc Lục Nhi ăn cơm còn hấp tấp hơn hắn nhiều.

“Nói lung tung cái gì? Nói rằng ta muốn leo lên giường lăn lộn với nàng?” Trịnh Tuân đột nhiên hỏi nàng.

“Đúng vậy, Lục Nhi, ta thật sự muốn như vậy.”

Ngay lập tức Lục Nhi trầm mặt: “Ta đã có trượng phu rồi.”

“Lục Nhi, ta biết trong giấc mơ kia ta có lỗi với nàng, ta không còn mặt mũi nói gì. Khi ta trở về ta còn nghĩ nàng nhất định sẽ rất vui, nào ngờ đâu nàng đã treo cổ trên cây. Phùng Thương kia cũng xem như có tình nghĩa, hắn nhìn xác nàng ở trên cây mà khóc thương. Lục Nhi, ta không gạt nàng, hôm nay ta đồng ý giúp hắn, tất cả là vì những giọt nước mắt của hắn trong mộng kia.”

Trịnh Tuân dừng một chút lại tiếp tục nói: “Bằng không, chỉ dựa vào việc hắn cưới nàng, ta đã…”