Chương 7: Trẹo chân

Tiền bạc cứ vậy hai bên thỏa thuận xong.

Phùng Thương là nông dân làm rèn, cánh tay chỉ biết vung lên hạ xuống những tấm thiếc, làm sao so được với những uyển chuyển khéo léo của Trịnh Tuân.

Mặt Phùng Thương đỏ lên: “Vẫn là Trịnh cử nhân nghĩ chu toàn, Lục Nhi, ta với Thúy Bình về trước đây.”

“Thương ca, đi thong thả.”

Trịnh Tuân không cảm xúc nhìn về phía Bàng Lục Nhi, đôi mắt nàng lăm lăm nhìn theo chiếc xe la.

Từ ngày nàng vung mạnh tay tát hắn một cái đến giờ, hắn cảm thấy nàng rất khác lạ.

Trịnh Tuân dường như có lời muốn nói với nàng, song cuối cùng chỉ thở dài bất đắc dĩ: “Lục Nhi, nàng đi cùng với ta đến đây.”

Trịnh Tuân nắm tay Bàng Lục Nhi lên núi.

Trịnh gia mấy đời đều chôn cất ở đây, mà nơi này không phải là mộ phần của tổ tiên Trịnh gia.

“Tằng tổ, Phụ thân cả đời đều muốn sau khi chết được chôn cất ở Khai Phong.”

Trịnh thị ở Huỳnh Dương, Huỳnh Dương mới là nơi Trịnh thị hưng thịnh, phần mộ tổ tiên cũng ở đó.

Lục Nhi nghe không hiểu hết Trịnh Tuân đang muốn nói gì, cái gì mà “Ba đời không được làm quan”, cái gì mà “Cao Tổ Thái Tông”

Cả nhà nàng đời này cũng chưa ra khỏi làng Đại Trại, chỉ là hộ nông dân kiếm ăn trên đất, thường ngày giao thiệp nhiều nhất cũng chỉ là Lí Chính, đâu thèm quan tâm đến hoàng đế bên ngoài thay đổi mấy đời.

Bàng Lục Nhi ngồi xổm xuống, thuận tay bức một đám cỏ dại: “Lúc đó cha ta đem ngươi từ trong núi trở về, ngươi lấy ơn cứu mạng chấp nhận ở rể Bàng gia.”

Nàng dừng một chút, lại nói: “Thật ra ngươi té gãy chân là vì bẫy kia do cha ta đào, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nuốt lời đâu. Không phải tháng sau ngươi lên kinh sao, ta đi cùng ngươi đưa công văn đến quan phủ.”

Lời nàng nói ra vô cùng bình tĩnh.

Nhưng giọng nói kia không còn trong trẻo giống lúc trước nữa, ngược lại lại lộ ra dáng vẻ một bà cụ tuổi xế chiều đầy tang thương.

“Xuống núi thôi, trời tối rồi.” Bàng Lục Nhi đi nhanh như bay xuống, không để ý dây leo dưới chân, nàng vướng vào nó té ngã.

Nàng bị trẹo chân, Trịnh Tuân nhìn mắt cá nhân của nàng, nơi đó nhanh chóng đã sưng lên.

Bàng Lục Nhi ôm tay nải trong người, Trịnh Tuân cõng nàng về nhà.

Về đến đầu ngõ, nàng đã thấy vài bóng người đứng trước cửa nhà.

Đó là Kiều thị, Bàng Thanh Xuyên, còn có nhi tử và nhi nữ của họ.

Kiều thị làm bộ nịnh nọt, đẩy hai đứa nhỏ về phía trước: Cẩu Tử, Hương Nhi, mau chào đường tỷ với đường tỷ phu của các ngươi đi.”

Nhân yếu kiểm, thụ yếu bì, người này e là mặt cũng không cần, da cũng không muốn.

Bàng Thanh Xuyên co quắp xoa tay đứng một bên.

Người Bàng gia diện mạo đều không tồi, nhìn kỹ Bàng Lục Nhi và đường muội của nàng còn có vài phần giống nhau, chỉ là toàn gia Bàng thị này đều do phụ nhân này tác oai tác quái, lớn nhỏ ba người đều như nhau, bộ dạng chẳng giống ai.

“Các người tới đây làm gì?”

Trịnh Tuân cảm giác tiểu thê tử mình ở trên lưng muốn nhảy xuống, hắn sợ nàng lại làm mình bị thương nên duỗi tay vỗ vai nàng trấn an.

Hắn hướng về mấy người kia gật đầu: “Nhị thúc, Nhị thẩm, chân Lục Nhi bị trẹo, ta cõng nàng về phòng trước, các người vào viện đợi một lát, có việc gì thì nói sau.”

Cũng may chân Lục Nhi không có trở ngại gì, Trịnh Tuân dùng nước lạnh đắp lên cho nàng, mắt thấy mắt cá đã bớt sưng, hắn mới nói với nàng: “Ta ra ngoài xem.”

Bàng Lục Nhi nghển cổ lên nói: “Trịnh Tuân, ngươi bảo bọn họ cút đi.”

Trịnh Tuân không đáp nàng, đứng dậy bỏ ra ngoài.

Nam nhân đứng ở trong viện nói chuyện cùng với bọn họ, Bàng Lục Nhi vẫn ngồi đó bất động, trong phòng ngược sáng, không ai thấy rõ được biểu tình trên mặt nàng lúc này thế nào.