Chương 2

Nói xong nam tử liền đứng lên, cầm lấy chủy thủ đã sớm chuẩn bị tốt, đâm vào trước ngực.

Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, loại mặt hàng này không phải là có người đưa tới, kiếp này nam tử này cũng không được hưởng thụ qua. Hơn nữa bọn họ còn tặng một số bạc lớn cho người nhà hắn.

"A..."

Tần Thư Dao nhìn thấy biến cố bất thình lình, trong lòng tuyệt vọng vô cùng, nàng mềm nhũn thiếu chút nữa là ngất đi.

Hàn Thế Quân thấy gian phu đã chết, nhìn xiêm y của Tần Thư Dao không chỉnh tề, cả người run rẩy: "Ngươi cái da^ʍ phụ này. Lại dám ở trước mặt Quan Âm đại sĩ làm ra loại chuyện hạ tiện này."

"Tỷ tỷ, sao tỷ lại làm ra loại chuyện không biết liêm sĩ này? Trong ngày thường Hầu gia đối xử với tỷ không tệ mà!" Tiết Nhã giả bộ như đau lòng cùng bất đắc dĩ, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ đắc ý.

Tần Thư Dao ngồi sững, ngẩng đầu lên nước mắt phủ kín cả gương mặt, nàng tuyệt vọng nhìn Hàn Thế Quân: "Không phải... Không phải như thế... Chàng phải tin tưởng thϊếp... Thϊếp chưa từng phản bội chàng..."

Lúc này nàng chỉ hy vọng người nam nhân trước mắt có thể tin nàng, chỉ hy vọng người nam nhân trước mắt có thể ôm nàng, an ủi nàng. Liền giống như trước lúc nàng gặp khó khăn, đều sẽ nhẹ giọng ôn nhu trấn an nàng.

Không biết lấy sức lực từ đâu, nàng ngồi thẳng người, không để ý đau đớn trên người đi đến dưới chân Hàn Thế Quân, lôi kéo vạt áo của hắn muốn giải thích. Nàng tin tưởng Hàn Thế Quân vẫn thương nàng, nàng cũng tin tưởng Hàn Thế Quân nhất định sẽ giúp nàng tra ra hung thủ phía sau màn là ai.

Nhưng Hàn Thế Quân lại cảm thấy nàng dơ bẩn vô cùng, tay Tần Thư Dao vừa mới chạm vào vạt áo của hắn, đã bị Hàn Thế Quân giơ chân dùng sức đá văng: "Ngươi đồ tiện phụ này, uổng ta trong ngày thường đối xử với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại làm ra loại chuyện hạ tiện này!"

Tần Thư Dao ngã xuống đất, ngực đau đớn vô cùng, nhưng ngực đau cũng không bằng đau trong lòng, nàng lại bò đến dưới chân Hàn Thế Quân, cầm lấy vạt áo của hắn khóc lên: "Hầu gia, không phải... Là tặc nhân kia mua chuộc Ngụy Tử..."

Hàn Thế Quân lại đá Tần Thư Dao ngã trên mặt đất, hừ lạnh nói: "Đừng cho là ta không biết, lúc ngươi chưa lấy chồng cũng đã câu tam đáp tứ, vậy mà không nghĩ tới hiện tại ngươi còn dám ở trong phủ của ta vụиɠ ŧяộʍ với nam nhân! Phi... Lúc trước là mắt ta bị mù mới có thể cưới cái đồ da^ʍ phụ như ngươi." Nói xong lại hung hăng đá Tần Thư Dao hai cái.

Tiết Nhã đứng ở một bên xem diễn cảm thấy đã không sai biệt nhiều lắm, liền tiến lên lôi kéo Hàn Thế Quân mềm mại nói: "Hầu gia, ngài hà tất vì tiện phụ này mà tức giận."

Trong ngực Tần Thư Dao đau đớn vạn phần trong lòng lại càng thê lương vô cùng, nàng lúc trước vì Hàn Thế Quân trả giá tất cả, vậy mà người nam nhân trước mắt này một câu cũng không đồng ý nghe nàng giải thích.

"Đừng làm dơ bẩn chân của ta, cút cho ta!" Hàn Thế Quân vừa đạp một cước vừa đi về phía trước.

Tần Thư Dao vỗ ngực miệng phun ra một ngụm máu lớn, ánh mắt cũng đã sớm mơ hồ, nước mắt chảy cũng đã khô, trong lòng vẫn không ngừng rỉ máu. Đơn giản là người nam nhân trước mắt lãnh huyết vô tình, không niệm nửa phần tình cảm lúc trước.

Tiết Nhã cười đi đến bên hắn dịu dàng nói: "Hầu gia, hà tất vì tiện phụ này mà tức giận, nếu như chọc tức thân thể, thϊếp thân sẽ đau lòng, không bằng chàng đi về trước, miễn cho nhìn thấy tiện phụ này mà tức giận, ở đây có thϊếp xử lý rồi."

Hàn Thế Quân liếc nhìn Tiết Nhã một cái, vẻ mặt chán ghét vừa rồi biến mất không thấy, ngược lại lộ ra vẻ thương tiếc, hắn cầm bàn tay trắng nõn mềm mại của Tiết Nhã, nhẹ nhàng vuốt ve dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Vậy vất vả Nhã nhi rồi."