Chương 3: Thật Giống ( edit lại từ đầu)

Trên thực tế, cô ấy thích màu xanh lam, giống như biển, giống như bầu trời, tượng trưng cho sự rộng lớn, tự do và vô tư.

Nhưng màu hồng cũng xinh, và cô ấy không quan tâm.

Vì vậy cô gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Cám ơn anh Trần."

Trần Ngư nghe thấy những lời đó thì sửng sốt, sau đó đột nhiên bật cười thành tiếng.

Hứa Nhan nhíu mày, không hiểu sao lại cười?

Trần Ngư chỉ là xoa đầu của nàng, nói với nàng: "Nghỉ ngơi thật tốt, Trần Hách tan học trở về, liền xuống ăn cơm."

“Ừ.” Nghĩ đến Trần Hách, Hứa Nhan có chút khó chịu.

Nhà họ Trần chuẩn bị rất chu đáo, ngay cả quần áo, nội y cũng chuẩn bị cho cô, trong phòng để đồ chất đầy váy áo, bên ngoài phòng để đồ, trong chiếc vali đã mở ra, lại lờ mờ những bộ quần áo cũ nhiều màu sắc.

Cô mím môi, đóng vali cẩn thận cất vào góc tủ, không biết có ngày lại lấy ra hay không.

Bảy giờ tối, cô tắm xong không lâu, bảo mẫu lên lầu bảo cô xuống ăn tối.

Nàng ra mở cửa, trên người mặc một chiếc váy dài màu trắng bằng lụa tơ tằm, khuôn mặt như hoa sen lại càng như trăng sáng.

Bảo mẫu nhìn thấy nàng thì mắt đỏ hoe: “Nhan cô nương, đã lâu không gặp.”

Hứa Nhan lông mi khẽ run, khẽ cười nói: "Thím Trương, từ nay về sau gọi con là Tiểu Nhan ,con không còn là nhị tiểu thư của Từ gia."

Thím Trương gật đầu: "Cái kia Nhan... Tiểu Nhan, mau đi xuống đi, thím còn phải đi gọi nhị thiếu gia."

Nói xong, bà ta đi tới gian phòng đối diện, thận trọng gõ cửa: "Nhị thiếu gia, xuống ăn cơm."

Không có lời nào từ bên trong cánh cửa trong một thời gian dài.

"Nhị thiếu gia. . ."

"cút!"

Tiếng gầm của hắn ta kèm với hơi thở hổn hển, nó rất tệ.

Hứa Nhan đi xuống cầu thang dừng lại, và siết chặt tay cô trên tay vịn.

Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của thím Trương, nếu như người nhà không có chuyện gì, thím cũng sẽ không đến Trần gia kiếm sống...

“Dì.” Hứa Nhan đi trở về: “Con đi.”

Thím Trương nhìn cô lắc đầu: “Tiểu cô nương, mau ăn cơm đi.”

“Dì yên tâm đi, anh ấy sẽ không làm gì con đâu.” Hứa Nhan an ủi dì Trương.

Trương thím quay đầu bước đi sau, buông xuống nụ cười, hít sâu một hơi gõ cửa: "Trần Hách, là tôi."

Cửa trầm mặc một lát, sau đó truyền đến Trần Hách thanh âm: "Cửa không khóa, vào đi."

Hứa Nhan nhìn nắm đấm cửa, chần chờ một chút mới vặn: "Tôi là tới nói cho anh biết, đi xuống ăn cơm. . . "

Hứa Nhan còn chưa nói xong, không thể tin nhìn màn hình TV, trên màn hình là một nam một nữ đang quấn lấy nhau, tiếng va chạm truyền đến tai, tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ khiến bụng cô quặn lên.

Nhưng chàng trai trên ghế sofa vẫn tiếp tục vặn âm lượng mà không thay đổi khuôn mặt, và âm thanh hòa quyện khi người đàn ông đẩy vào trở nên rõ ràng.

Trần Hách chậm rãi đứng lên, ống quần mở rộng, trên dươиɠ ѵậŧ nửa cứng ngắc của hắn vẫn còn đọng lại chất lỏng trong suốt, khi hắn quay người lại, đầu dươиɠ ѵậŧ của hắn hướng về phía Hứa Nhan .

Hứa Nhan muốn nôn.

Trần Hách nhướng mày hung ác nhìn cô: "Muốn xem cùng nhau sao?"

Hứa Nhan lắc đầu, như rơi vào hầm băng: " ghê tởm"

Cô quay người muốn chạy trốn, nhưng Trần Anh đã túm tóc ném cô lên ghế sô pha, sau đó dùng tay còn lại nhéo cổ cô, bắt cô phải ngước nhìn cảnh nam nữ cυồиɠ ɖâʍ trong AV.

Thanh âm của ma quỷ văng vẳng bên tai tôi: "Thật ghê tởm? Vậy sau này nếu trở thành nữ chính, cô sẽ không đập đầu vào tường đòi trinh tiết chứ?"

"Nói đến, nữ nhân này rất giống cô, không biết cô có phải hay không đang hâm mộ cô ta?"

Trần Hách cúi đầu nhìn khuôn mặt nhục nhã của Hứa Nhan , tưởng tượng cô kêu lên dâʍ đãиɠ như thế nào, côn ŧᏂịŧ hắn vừa mới xuất tinh lại trở nên cứng rắn, hưng phấn áp sát vào eo thịt mềm mại của Hứa Nhan .

Hứa Nhan cảm giác được eo của mình tồn tại bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cương cứng, hai tay sợ hãi run lên, cắn răng nghiến lợi: "Trần Hách! Đồ biếи ŧɦái, thả tôi ra!"

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Trần Hách trở nên dày hơn, chọc vào eo cô, đôi môi lạnh lẽo của anh từ từ áp vào tai cô, một tay áp sát cô, một tay cầm dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng vuốt ve.

Trong khi thủ da^ʍ, anh nhìn chằm chằm vào mặt cô một cách ám ảnh, thở hổn hển.

Anh ta đang trút giận cho Hứa Nghiên!

Hứa Nhan vô cùng tức giận, nhưng cô không mạnh bằng anh ta, vì vậy cô chỉ có thể bị anh ta giam cầm.

Nàng chỉ có thể nhắm mắt lại, không dám nhìn cây gậy xấu xí dâʍ đãиɠ kia.

Cũng không biết qua bao lâu, thiếu niên mới phát ra thỏa mãn thở dài một hơi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đặc bắn ra trên người nàng.

Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy gương mặt phóng to của thiếu niên, trán bị môi anh nhẹ nhàng hôn, ánh mắt mê ly, còn chưa tỉnh khỏi du͙© vọиɠ: "A Nghiên..."

Nhưng sau khi nhìn rõ người phía dưới, sắc mặt trong nháy mắt lại trở nên lạnh lùng: "Thật giống."