Chương 11: Lần thứ hai song tu, suýt nữa mất khống chế

Sau ngày hôm ấy, Lâm Dĩ Thành không gặp được Niếp Tử Phượng nữa. Nàng đóng cửa bế quan, dường như muốn trốn tránh hắn.

Lâm Dĩ Thành khẽ đặt tay lên trái tim. Hắn luôn cho rằng Tử Phượng là người lạnh lùng, nói chuyện cũng mang theo hơi lạnh, cảm xúc lạnh nhạt khác người, thế nhưng hắn nghĩ sai rồi. Giây phút nàng dịu dàng gọi hắn là "Lâm Mục Chi’, giọng nói kia như dung nham nóng chảy, hòa tan trái tim hắn.

Rốt cuộc thì hai người họ là gì với nhau?

Hắn cảm thấy Niếp Tử Phượng đối với mình quá tốt, có lúc hắn từng nghĩ có phải nàng thích hắn không nhưng rồi lại không dám chắc, bởi vì nàng đối với hắn vừa lạnh nhạt vừa xa cách.

“Haizzz!”

Lâm Dĩ Thành ngồi bật dậy, dùng sức vò đầu thành tổ quạ, cầm lấy kiếm phi ra sân. Thời gian này hắn luôn dựa theo bí pháp Niếp Tử Phượng đưa cho, cố gắng đưa hỏa khí của Huyền Hỏa Công vào chiêu thức của Lâm Vân kiếm pháp, chưa lần nào thành công.

Không hiểu vì sao hôm nay trong lòng hắn nóng này, từng chiêu kiếm sắc bén xuất ra, mang theo một luồng kiếm khí nóng rực, thân kiếm không chịu được nhiệt lượng mà tan chảy.

Lâm Dĩ Thành ngẩn ngơ nhìn thanh kiếm đã bị hủy trên mặt đất. Hắn… Thành công rồi?

“Mới có non nửa năm mà đã dẫn hỏa nhập kiếm thành công rồi?”

Tử Phượng xuất quan, vừa vặn bắt gặp cảnh hắn luyện kiếm, trong lòng kinh ngạc không thôi. Nàng đã được coi là kỳ tài luyện kiếm, nhưng muốn dẫn băng nhập kiếm cũng phải mất hơn hai mươi năm, mà người thanh niên trước mắt nàng lại chỉ mất có hơn năm tháng. Đây là người hay quái vật vậy?

“Trưởng lão xuất quan rồi ạ.”

Lâm Dĩ Thành hồi hồn quay lại hành lễ với Tử Phương, xong rồi cụp mắt đứng đó, không dám nhìn mặt nàng.

Tử Phượng ừm một tiếng, sau đó nói:

“Ngày mai bắt đầu song tu lần hai. Ngươi chuẩn bị kỹ đi.”

Thân thể Lâm Dĩ Thành run lên, vội vã ngẩng đầu, Niếp Tử Phượng đã đi rất xa rồi. Hắn cúi đầu mím môi, ngày mai… cố nhịn một chút là được. Dù sao thì sự tự chủ của hắn luôn tốt.

Ngay sau đó, Lâm Dĩ Thành bị vả mặt.

Thời điểm tinh thần thể giao thoa, không rõ có phải là bởi hai người chung sống với nhau hiểu rõ nhau hơn không, lần này hai luồng tinh thần thể giống như điên rồi. Chúng đan chặt khắc khít vào nhau, hận không thể hòa tan ngay lập tức.

Ánh mắt Lâm Dĩ Thành mê ly, nhìn chóng chọc vào thân thể xụi lơ của Niếp Tử Phượng. Nàng gần như nằm nghiêng trên giường, cánh tay run run chống đỡ thân thể, há miệng thở dốc.

Lâm Dĩ Thành mất đi lý trí, nhẹ nhàng tiến lại gần nàng. Niếp Tử Phượng ngẩng đầu nhìn hắn, Lâm Dĩ Thành cúi người xuống.

“Ngươi làm gì vậy?”

Nàng yếu ớt hỏi.

Tai Lâm Dĩ Thành đã sớm ù đi, nào còn nghe được câu hỏi của nàng, hắn nhìn chăm chăm vào đôi môi hồng như cánh hoa mai kia, cúi đầu hôn xuống.

“Ưm…”

Niếp Tử Phượng vô lực đẩy hắn ra, lại càng khiến người đàn ông kia phấn kích, càng hôn sâu hơn. Trên không trung, tinh thần thể của hai người càng thêm khăng khít, khiến chủ nhân của chúng càng mông lung.

Lâm Dĩ Thành cảm thấy bản thân mình điên rồi, hắn chỉ muốn đè cô gái này ra gặm cắn, nuốt chửng nàng vào bụng. Nụ hôn như vũ bão của hắn ép Niếp Tử Phượng không thở nổi, đến khi nàng sắp ngất vì thiếu không khí, hắn mới thả miệng nàng ra, cúi đầu hôn lên cần cổ nàng.

Đôi tay Lâm Dĩ Thành dùng sức mơn trớn vuốt ve thân thể nàng, bàn tay to lớn từ từ rờ lên trên, đặt trên bầu ngực căng tròn của Tử Phượng.

Niếp Tử Phượng giật mình, quát lên:

"Lâm Mục Chi!”

Ngay sau đó, băng tuyết ào ào rơi xuống đầu hắn, tinh thần thể không biết xấu hổ dính vào nhau cũng bị tách ra, hai người tách nhau ra thở hổn hển.

“Lâm Dĩ Thành, ngươi…”

Lâm Dĩ Thành biết mình làm sai, vội vàng quỳ xuống:

“Xin lỗi trưởng lão, đệ tử sai rồi."

Niếp Tử Phượng mím môi, đôi tay giấu trong ống tay áo khẽ run. Có trời mới biết, vừa rồi nàng cũng suýt nữa mất khống chế. Nàng lạnh giọng:

"Nếu ngươi không quản được dục vọng của mình, thì sau này đừng đến tìm ta nữa.”

Nói xong nàng phất áo rời đi, nếu Lâm Dĩ Thành chịu ngẩng đầu nhìn lên, chắc sẽ nhận ra bóng dáng của nàng giống như đang chạy trối chết.

Nhưng mà bây giờ đầu óc hắn rối như tơ vò, làm sao còn để ý đến cái khác.

Hắn đau khổ cúi đầu nhìn thằng em ngẩng cao đầu của mình, chán nản ngồi phịch xuống giường đá, chống tay lên giường ngửa cổ ra sau.

Bỗng lòng bàn tay hắn sờ được một mảnh ướt át.

Lâm Dĩ Thành kinh ngạc nhìn lại, nơi đó quả thật có một bãi nước nhỏ, dính dính nhớp nhớp.

Đó là… chỗ Niếp Tử Phượng vừa ngồi mà?!