Quyển 1 - Chương 51: Oan gia ngõ hẹp

Đây là kí ức của một người đàn ông.

Kí ức này cũng không kể lại quá trình sinh hoạt của y từ nhỏ đến lớn, mà bắt đầu từ thời điểm bức tượng kì lân ngọc được tạo ra và đi theo y chiến đấu.

Tuy chỉ là từng mảnh kí ức vụn vặn không liền mạnh, nhưng đối với Trịnh Bân là đã đủ để bị choáng ngợp bởi sức mạnh thực sự của tượng kì lân cũng như thực lực của người đàn ông đó.

Điều kì lạ duy nhất là cậu không thể nhìn rõ được khuôn mặt người đàn ông đó, chỉ thông qua một người khác trong kí ức tự xưng là anh trai của y gọi tên y duy nhất một lần.

Trùng hợp thay, tên người đó trùng với tên của tinh hệ này - Từ Á.

Mà anh trai của y, lại là tộc trưởng của Huyễn Ảnh tộc, là người đã tạo ra Không Gian Ảo giúp huyễn hình sư bỏ trốn khó bàn tay ác độc của Quỷ Khốc - Từ Âm.

Hai anh em nhà này, mỗi người đều tài hoa xuất chúng. Nếu tên gọi mới của tinh hệ được lấy từ tên của y, vậy chứng tỏ y là người có vai trò mấu chốt trong trận chiến giữa nhân loại và trùng tộc lúc đó, được đế quốc và liên bang khắc cốt ghi tâm, dùng tên vị anh hùng đặt lại tên cho tinh hệ, thể hiện sự tôn vinh cao quý nhất.

Tiếc rằng y đã hi sinh, để lại sự tiếc nuối vô hạn cho toàn dân tinh tế. Tượng kì lân có thể lưu trữ được đoạn kí ức này, chứng tỏ bản thân nó cũng lưu luyến vị chủ nhân đã tạo ra mình.

Trịnh Bân thở dài, tự thân cảm thấy càng quý trọng nâng niu bức tượng kì lân hơn.

Thử dùng tinh thần lực để thu nhỏ bức tượng lại.

Bức tượng vốn đang yên tĩnh bỗng hơi rung lên một chút, sau đó thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ.

Đợi khi nó thu nhỏ chỉ bằng ngón tay cái Trịnh Bân mới dừng lại, mua một sợi dây làm từ tơ tằm dị thú trong cửa hàng hệ thống, dùng nút thắt kết bức tượng lại thành mặt dây chuyền, sau đó buộc lên cổ mình.

Hài lòng nhìn thành quả của mình trong tay, phiền muộn trước đó bị đoạn kí ức thần kỳ xuất hiện làm bay đi mất, Trịnh Bân nhìn đồng hồ trên mặt bàn đã hiện thị chín giờ rưỡi tối, thầm nghĩ trước khi đi ngủ nên sắp xếp lại chương trình để mai có thể lên lớp buổi đầu tiên thật tốt.

Sáng hôm sau, thời điểm Trịnh Bân ra ngoài cũng chưa từng đυ.ng mặt Tần Liệt một lần nào.

Ban đầu còn tưởng hắn chưa dậy, nhưng sau khi thấy bữa sáng được bày trên bàn ăn cùng với tờ giấy ghi chú thì Trịnh Bân mới biết đối phương đã chạy đi phòng huấn luyện từ mười lăm phút trước rồi.

Không gặp cũng tốt, ít nhất Trịnh Bân không cần cảm thấy khó xử sau chuyện ngày hôm qua.

Trịnh Bân nhìn đồng hồ hiển thị trên quang não. Bảy giờ ba mươi phút, lớp học của cậu bắt đầu từ tám giờ, từ kí túc xá đến lớp học không xa lắm, ăn xong bữa sáng vẫn đến kịp.

Lần này cậu trở giảng cho lớp của Vân lão, người từ đầu đến cuối luôn giữ thiện cảm với mình.

Trịnh Bân không ngại sự nhiệt tình của Vân lão, mà là đau đầu với lớp mình chuẩn bị dạy.

Thật là oan gia ngõ hẹp mà. Cậu lại bị xếp đúng lớp của đám thiên chi kiều tử kia, trong đó vừa hay có một kẻ thù không đội trời chung với mình Ninh Duật.

Vừa nghĩ đến đối phương sắp tới kiểu gì cũng không ngừng làm khó cậu khiến Trịnh Bân day day trán, một bên miệng không ngừng nhai một bên thở dài thườn thượt.

Đang đắn đo có nên đem theo Tiểu Bảo Bối cùng lên lớp hay không thì nó đã tự xung phong lên trận trước rồi.

“Tiểu Bân, hôm nay tôi đi cùng cậu nhé. Tôi muốn xem buổi lên lớp đầu tiên của cậu.”

“Sao tự dưng nhiệt tình vậy? Không biết hôm qua ai là người bỏ mặc tôi chạy đi mất hút nhỉ?” Bĩu môi.

“Ách, là tôi có chút chuyện cần đi giải quyết thôi mà ~ Hiện tại không có việc gì nữa, tôi sẽ bồi cậu mỗi ngày ~” Không biết Tiểu Bảo Bối làm thế nào mà biến đổi giọng mình thành giọng trẻ con lúc trước, âm thanh nhuyễn manh kèm theo ngữ điệu làm nũng khiến Trịnh Bân không nhịn được run lên.

“Được rồi, tôi cũng đâu không cho cậu đi theo. Mau quay lại giọng trước đó đi, một robot hình chó mà nói giọng manh vậy tôi không chịu được.” Muốn yên tĩnh ăn một bữa khó như vậy sao? Ông trời ngại mình bị nghẹn chết một lần chưa đủ?

“Đi theo cũng được. Tuyệt đối không được làm loạn, tôi bảo gì thì làm đó.”

“Không vấn đề gì.” Tiểu Bảo Bối hưng phấn gật gật đầu chó.

Trịnh Bân luôn cảm thấy thái độ hợp tác bất ngờ này trông quen quen, đồng thời trong lòng dấy lên chút bất an.

Nhớ đến sự nhiệt tình của mấy lão sư ngày hôm qua với Tiểu Bảo Bối, cho dù không phải người của khoa thiết kế nhưng vẫn rất yêu thích nó. Càng chẳng nói đến đám học sinh ngày hôm nay mỗi người đều là nghiên cứu cuồng.

Cầu mong buổi lên lớp hôm nay của cậu diễn ra suôn sẻ.

.

Đi trên dãy hành lang bên ngoài lớp học, từ xa Trịnh Bân đã nghe thấy tiếng nói rôm rả truyền tới từ bên trong.

Thông thường trở giảng sẽ lên lớp trước để chuẩn bị bài giảng và ổn định trật tự trong lớp, cho nên khi cậu bước vào lớp thì Vân lão vẫn chưa tới.

Thanh âm vốn ồn ào bỗng chốc im bặt, mọi tầm mắt đều có điểm chung hướng về phía cửa, con ngươi dao động theo từng bước chân đang đi tới bục giảng trung tâm.

Thiếu niên mặc trên người chế phục chuyên dụng của lão sư, đứng nghiêm theo tiêu chuẩn quân đội tại khu vực trung tâm, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía trước, cho dù bị bao nhiêu ánh mắt chú mục cũng chưa từng lung lay thân mình.

Tiểu Bảo Bối khi ở trước mặt kí chủ có thể lăn lộn bán manh bày trò đủ kiểu, xong với người ngoài thì khác một trời một vực.

Một người một chó đem lại cảm giác khí thế mà hài hòa đến kì lạ, khiến cho mấy cô nàng tiểu thư không nhịn được chảy nước miếng hai mắt biến hình trái tim.

Này cũng quá soái chết người rồi. Hình tượng nam thần trong lòng các cô cũng chỉ đến như vậy.

“Ê, Vân Kiều, người đứng kia là Trịnh Thành Hi mà cậu nói sao? Thật đẹp trai~” Một thiếu nữ ngồi gần cuối hơi khều khều cô bạn ngồi cạnh mình, tim đập bùm bụp nhìn thiếu niên suất khí ngời ngời trên bục giảng.

“Đúng là cậu ta mà. Vân gia và Trịnh gia có quan hệ hợp tác làm ăn, tớ từng gặp hắn vài lần. Nhưng phong cách của hắn lúc đó không phải như hiện tại. Trịnh Thành Hi lúc trước, vừa ẻo lả vừa lố bịch, gu ăn mặc chẳng ra sao, còn tự cho mình là tín đồ thời trang đứng đầu xu thế, ngoài cái mặt đẹp ra chẳng còn điểm gì tốt, cho nên để lại cho tớ ấn tượng khá sâu.”

Vân Kiều cũng bị hình tượng này của Trịnh Bân làm rung động, có điều gu của cô là mẫu đàn ông ấm áp dịu dàng như Đại hoàng tử cơ, kiểu cao lãnh như Trịnh Bân hay Tần Liệt dù có đẹp mấy cũng chỉ khiến cô thưởng thức mà thôi.

Hơn nữa so với sự thay đổi ngoại hình của Trịnh Thành Hi, cô càng tò mò về năng lực thực sự của cậu và lai lịch con chó bên cạnh hơn.

Là một người tiếp xúc lâu dài với máy móc, trực giác của một thiết kế sư cho cô biết con dị thú kia không phải là hàng thật, càng giống như là robot hình dị thú hơn.

Xong bởi vì cảm thấy Tiểu Bảo Bối là robot mới khiến Vân Kiều càng hiếu kì và nhiệt tình hơn. Biểu cảm của nó rất sinh động, không cần chủ nhân ra lệnh cũng biết tự giác điều chỉnh phong thái sao cho phù hợp với chủ nhân.

Đây là điều mà các robot hiện nay vẫn chưa làm được. Biểu cảm phong phú như vậy còn là robot sao? Nếu không phải mình nhạy cảm với máy móc, chắc thật sự đã bị nó đánh lừa rồi.

“Cậu nói xem, vì sao Trịnh Thành Hi che giấu tài năng của mình lâu như vậy? Là thiên tài ai mà không muốn được mọi người công nhận, cũng giống như Ninh Duật ấy. Kiêu ngạo như con khổng tước vậy, nhìn ai cũng không vừa mắt.” Tiểu Linh - cô gái lúc trước cảm thán Trịnh Bân đẹp trai cũng là bạn thân của Vân Kiều, khi nhắc đến Ninh Duật tự đồng điều chỉnh âm lượng thật nhỏ thì thầm vào tai bạn thân.

Đùa sao? Ninh thiếu ngồi cách bọn cô có hai dãy bàn thôi. Nếu để cậu ta nghe được mình bị nói xấu, còn không phải tính kế đem bọn cô trừng trị thật thảm à.

“Cậu ta lúc này chắc đang cay cú lắm, bị loại người cậu ta từng khinh thường nhất đè lên một đầu, bị cướp mất vị trí đồ đệ của thiết kế sư đỉnh cấp Trần Sương, còn phải gọi đối phương là lão sư. Nếu tớ là cậu ta, chắc hẳn sẽ tức đến hộc máu mất.” Tiểu Linh một khi đã mở miệng đừng mong cưỡng chế khiến cô dừng lại. May mà góc bọn cô ngồi không nhiều người ngồi, âm thanh phát ra lại nhỏ, chứ để lời này mà truyền đến tai Ninh Duật, không đợi cậu tức hộc máu với Trịnh Bân trước thì đã bị các cô chọc cho tăng xông rồi.

“Được rồi. Đang ở trên lớp, cậu tiết chế lại cho tớ.” Vân Kiều cảm thấy cô bạn mình nói không sai, nhưng vẫn ý thức được bọn họ đang ngồi đâu.

Đúng lúc này ở trên bục giảng, sau khi thầm hít một hơi thật sâu, Trịnh Bân cuối cùng cũng lên tiếng:

“Xin chào các bạn. Tên tôi là Trịnh Thành Hi. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là trở giảng của lớp này, phụ trách các tiết của Vân lão sư. Tôi biết các bạn có rất nhiều thắc mắc về năng lực của tôi, xong vàng thật không sợ lửa, chỉ cần các bạn dám đặt ra câu hỏi, tôi đều nguyện ý giải đáp.”

Câu này vừa dứt liền truyền đến tiếng hít khí rải rác từ khắp căn phòng.

Cậu ta cũng quá lớn mật rồi. Đến ngay cả các lão sư có thâm niên lâu năm cũng không dám mạnh miệng nói mình có thể giải đáp được mọi câu hỏi của quân giáo sinh. Cậu ta lấy tự tin ở đâu mà dám nói như vậy?

“Vừa lúc, tôi cũng có một vấn đề cần giải đáp đấy, Trịnh lão sư…”

~~~~~~~~~

Y: M******ộ******t màn gi******ươ******ng cung b******ạ******t ki******ế******m s******ắ******p b******ắ******t đ******ầ******u ~