Quyển 1 - Chương 55: Tiếng xấu nổi lên (1)

Vị giáo quan này họ Tiêu, tên một chữ Trình. Tính ra lớp đặc biệt vốn không phải do anh quản lý, hôm nay chỉ là được người khác nhờ cậy hướng dẫn giúp một ngày mà thôi.

Thực tế vị giáo quan kia cũng không phải người xa lạ gì, chính là Ma vương khét tiếng Viện Quân Giáo Liên Bang – Quân Duệ.

Quân Duệ với tài năng huấn luyện mình được Viện trưởng Thạch Sâm đặc cách tuyển làm giáo quan huấn luyện cho lớp đặc biệt. Theo lý mà nói thì hắn không thể đẩy lớp cho giáo quan dạy, xong vì lí do cá nhân, hắn không thể không làm thế.

Ai cũng biết Quân Duệ vì tổn thương tinh thần lực nên mới rời đội rời tiền tuyến trở về làm giáo quan trong trường học. Tuy hắn luôn chăm chỉ dùng thuốc kìm hãm tốc độ thụt lùi của tinh thần lực, nhưng nó chỉ có tác dụng kìm hãm mà không thể lấn át được cơn đau khi chuyện đó xảy ra. Viện Quân Y vẫn luôn đau đầu với trường hợp chữa trị tinh thần lực tổn thương, xong chưa thể trong một sớm một chiều tìm ra giải pháp trị tận gốc, đành áy náy để bệnh nhân chịu sự dày vò một tháng một lần như vậy.

Vừa hay hôm nay vừa đến ngày tinh thần lực của Quân Duệ bạo động, trường học sớm biết nên quyết định cho hắn nghỉ phép hôm nay, để giáo quan khác đến dạy thay một ngày.

Tuy là dạy thay nhưng Tiêu Trình vẫn có lớp khác cần quản lý. Anh không có cách nào khác đành phải gộp hai lớp lại để dạy chung. Mới đầu thấy học viên có vẻ phối hợp với nhau rất tốt, không xuất hiện tình trạng cậy tài khinh người nên khá an tâm, quang não trên tay bỗng nhiên phát ra một tin nhắn gấp khiến anh không thể không rời đi.

Cứ nghĩ đi một lúc thôi quay lại sẽ không có vấn đề gì, ai ngờ vừa trở về đã xảy ra chuyện. Tiêu Trình nhận ra học viên bị ngất là người Hương gia. Hương gia xưa nay nổi tiếng bao che khuyết điểm và cực bảo hộ cho người gia tộc mình, nếu bọn họ biết được Hương Mai có chuyện ở trường học, vậy người gặp họa đầu tiên chính là anh rồi.

Cũng may học viên mà Tiêu Trinh hỏi là người chứng kiến từ đầu đến cuối, không hề dặm mắm thêm muối báo cáo lại mọi chuyện đã xảy ra.

Biết nguyên nhân khiến cho Hương Mai ngất xỉu là một robot trí năng, còn là vật sở hữu của Trịnh Thành Hi, Tiêu Trình có xúc động muốn bóp trán.

Lần này thì hay rồi, bên nào cũng không dễ chọc. Tại sao lại là Trịnh Thành Hi chứ? Hương gia khẳng định sẽ không dám đắc tội với cậu ta, và hiển nhiên, mọi trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu người giáo quan không có mặt là anh đây.

“Tiêu giáo quan, sự tình rất gấp, em muốn cùng Vũ Hân Nguyệt đưa Hương Mai đến phòng y tế, tạm thời không thể tiếp tục tham gia tiết học, mong thầy thông cảm.”

Trịnh Hâm áy náy nói với Tiêu Trình, ánh mắt nhìn Hương Mai rồi nhìn Tiểu Bảo Bối mang theo chút cam chịu, làm người khác có xung động muốn lập tức ôm cô vào lòng, nói mọi chuyện không liên quan đến cô, cô không liên quan gì đến sự việc này cả.

“Được, mau đi đi, sau đó trở lại đến văn phòng tìm tôi. Nhớ đem theo cả con robot và anh trai em tới.”

“Dạ, em biết rồi.”

Trận đánh Tần Liệt cuối cùng cũng kết thúc. Vì tập trung vào trận chiến, nên hắn không hề biết gì với chuyện xảy ra ở khán đài. Cho đến khi thấy tiếng xì xào bàn tán cùng với sự xuất hiện của Tiểu Bảo Bối, Tần Liệt liền biết khẳng định vừa có chuyện xảy ra.

“Tần Liệt, cậu đánh xong rồi à. Mau lại đây, Tiểu Bảo Bối tìm cậu.”

Mạnh Dật Hiên thấy Tần Liệt tiến lại gần đây thì vẫy vẫy tay, chờ hắn đến lại gần thì bắt đầu bô bô kể lại những chuyện mới xảy ra trước đó.

Tần Liệt một bên nghe một bên cau mày lại, không biết trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì, sau đó liếc mắt ra hiệu Tiểu Bảo Bối đi ra góc vắng vẻ trên khán đài ngồi xuống, xác định tên nhiều chuyện Mạnh Dật Hiên không chạy theo mới lên tiếng:

“Mọi chuyện hôm nay ổn chứ?”

“Vẫn tốt, học viên chỉ thiếu điều muốn tung cậu ấy lên trời.”

“Vậy sao…” Đuôi mắt Tần Liệt hơi nhiễm ý cười, nhưng khi nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, môi bạc mím nhẹ không vui nói “Lần sau tiết chế một chút, lần này mi gây phiền toái cho cậu ấy rồi.”

“Hừ, là cô ta ra tay trước mà, bộ lông quý giá này ai cũng có thể sờ sao!” Tiểu Bảo Bối biết mình đã gây họa, nhưng nếu quay lại tình cảnh đó một lần nữa, nó vẫn lựa chọn hành động giật ngất Hương Mai.

“Hương Mai thì không lo, Hương gia lại có chút phiền phức. Bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.”

Hiện tại Trịnh Thành Hi trở thành học trò Trần Sương, tuy có lợi song vẫn có hại. Hương gia ngoài mặt có thể không dám công khai động vào cậu, nhưng trong tối làm ra chuyện gì thì chẳng ai biết được. Có tin đồn Hương gia không ít lần có giao dịch qua lại với tinh tặc, tuy chưa xác thực, nhưng đến Tần thượng tướng còn từng dặn hắn nếu không cần thiết thì đừng trực tiếp đối đầu Hương gia.

Trước tiên cứ an binh bất động vậy, sau đó điều động vài người quan sát động thái của Hương gia, nếu bên đó có ý đồ không tốt với Trịnh Thành Hi, ít nhất Tần Liệt vẫn xoay sở kịp để đối phó.

“Lát nữa có thể giáo quan sẽ gọi mi và Tiểu Hi đến văn phòng. Cậu ấy đang ở chỗ Trần lão sư sao?”

“Đúng vậy, bị giao một trăm thiết kế linh kiện, với điều kiện trong một tuần hoàn thành. Ta cũng là ngại Trần Sương quá phiền mới chạy đi. Từ giờ cho đến tối có lẽ cậu ấy sẽ không bước chân ra khỏi phòng thực nghiệm đâu.”

Trịnh Bân khẳng định là không đi được rồi, Tần Liệt liền quyết định thay cậu cùng Tiểu Bảo Bối đến văn phòng của giáo quan ngay khi hết tiết.

Một người một thú vừa đi tới trước cửa văn phòng thì bắt gặp Trịnh Hâm và Vũ Hân Nguyệt từ phòng y tế trở lại đây.

“Tần Liệt, sao anh lại đến đây? Anh trai em không tới sao? Em nhắn tin cho anh ấy, nhưng anh ấy không trả lời.”

Trịnh Hâm thấy Tần Liệt thì hai mắt sáng lên, sau đó lại bắt đầu bài ca kể khổ.

“Cậu ấy bận thực nghiệm, tôi tới thay cậu ấy.”

Trịnh Hâm hơi nhíu mày, xong rất nhanh lại tươi cười như thấu hiểu. Mà Vũ Hân Nguyệt đứng bên cạnh thì sắc mặt không tốt như vậy.

Cô ta vừa nhìn thấy Tiểu Bảo Bối đã lườm cháy mắt, như hận không thể băm nó thành nghìn mảnh vậy. Xong Tiểu Bảo Bối là một cái hệ thống, nó sẽ sợ một cái lườm nguýt sao?

Tưởng mình ngươi biết lườm? Ta lườm lại cho ngươi xem.

Vũ Hân Nguyệt thấy Tiểu Bảo Bối lườm lại mình thì trợn tròn hai mắt. Cô là ma pháp sư hệ hỏa, so với các hệ khác tính tình nóng nảy hơn rất nhiều, hai tay vung ra triệu hồi hai quả cầu lửa, mục tiêu hiển nhiên là muốn ném về phía con robot xấc xược kia rồi.

“Vũ Hân Nguyệt, em làm cái trò gì vậy? Quên rằng trong trường học không thể tùy tiện phát động ma pháp sao?”

Tiêu giáo quan vừa từ trong văn phòng đi ra đã bắt gặp Vũ Hân Nguyệt phát động ma pháp định tấn công Tiểu Bảo Bối.

Vốn đã khó chịu vì rắc rối hôm nay xảy ra, không phải Tiêu Trình giận chó đánh mèo, Vũ Hân Nguyệt tính ra còn là chị họ của Hương Mai đấy. Đắc tội với một Hương gia là đủ, nếu thêm Vũ gia nữa, một giáo quan quèn không có gia thế như anh biết phải làm sao.

Nhưng Tiêu Trình lại không thể không lên tiếng răn dạy cô, mà nguyên nhân là từ người đang đứng ở phía sau anh.