Quyển 1 - Chương 56: Tiếng xấu nổi lên (2)

“Với chuyện đã xảy ra như vậy, các cô cậu định giải quyết như thế nào?”

Thạch Sâm ngồi trước bàn làm việc, trên tay cầm tách trà nhâm nhi nhấp từng ngụm, cho dù từ sau khi nghe được Tiêu Trình báo cáo sự việc hay đối mặt với mấy học lúc này, ông vẫn luôn giữ thái độ ôn hòa bình tĩnh như thể không có chuyện gì xảy ra hết vậy.

“Viện trưởng, ngài cũng biết Hương gia rất coi trọng thế hệ con cháu trong nhà. Hành vi gây thương tích như vậy nhất định không thể bỏ qua. Vật làm thì chủ chịu, Trịnh Thành Hi không thể coi như mình không liên quan gì trong vụ này được.”

Vũ Hân Nguyệt là người tranh nói trước nhất. Giống như Hương Mai, Vũ Hân Nguyệt qua lời kể của Trịnh Hâm dần bị tiêm nhiễm sự chán ghét đối với Trịnh Thành Hi. Thực tế khác với những người trong hội bạn của mình, cô ta là con đầu nhưng người mẹ đẻ ra mình lại không phải chính thất.

Vũ Hân Nguyệt cho đến khi biết nhận thức đã không có mẹ ruột bên cạnh, chỉ được nghe ba mình kể là bà ấy là mối tình đầu của ông, nhưng vì gia cảnh nhà ngoại không tương xứng, ông nội cô không cho phép họ cưới nhau.

Vũ gia gia sớm đã nhắm được mối hôn sự tốt cho con trai, chính là vị phu nhân đang tại vị bây giờ của nhà bọn họ. Cha Vũ không đồng ý mối hôn sự này, quyết định đi theo tiếng gọi tình yêu bỏ nhà bỏ cả quyền thừa kế để chung sống với mẹ ruột của Vũ Hân Nguyệt.

Nhưng mà rời xa vòng tay của gia đình rồi cha Vũ mới thấu hiểu cuộc sống không có gì trong tay khó khăn đến thế nào, đặc biệt là khi bố mẹ vợ từng rất chào đón mình trước kia nay lại dùng ánh mắt ghét bỏ hận không thể đuổi đi mà nhìn ông.

Người mình từng cho là sẽ cùng sống hạnh phúc đến cuối đời lúc này lại quay ra trì chiết nói ông là tên ngu ngốc, nếu biết trước sẽ phải sống như vậy đã không quen biết ông.

Lúc bấy giờ cha Vũ mới hiểu hóa ra mình yêu một người ham hư vinh. Người đó yêu tiền và gia thế của ông chứ đâu phải con người ông đâu.

Cha Vũ sau những ngày tháng nhẫn nhục rốt cuộc không chịu nổi nữa, ông quyết định trở về gia đình của mình và nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ.

Và sau khi lấy cô gái kia rồi ông mới biết người vợ này không tồi như ông đã nghĩ. Không biết được cha mẹ giáo dục tốt từ nhỏ hay không mà từ phong thái đến lễ nghi đều rất chau chuốt, đối xử với người chồng như ông càng nhất mực dịu dàng. Ông cũng dần vì sự chu toàn này mà tiếp nhận người vợ của mình, còn người đàn bà mà mình nghĩ là định mệnh cả đời trước đó, đã bị ông bỏ ra sau đầu từ đời nào rồi.

Nhưng ai mà ngờ, đến một ngày cha mẹ cùa người đó lại đến tìm ông, còn mang theo một đứa trẻ sơ sinh trên người chỉ quấn đúng một mảnh vải rồi đặt trước cổng Vũ gia. Từ tờ giấu mà họ nhắn lại ông mới biết thì ra người đàn bà trước khi ông bỏ đi đã mang thai một đứa con gái, sau khi biết ông trở về nhà thì muốn dùng đứa con này để chuộc lợi, ai ngờ cuối cùng lại khó sinh mà chết.

Còn hai kẻ vốn là ông bà ngoại của đứa nhỏ lại xem nó như thứ xui xẻo, vừa sinh ra đã khắc chết mẹ mình, đã thế thì cứ mang cho Vũ gia nuôi, nếu có thể khắc chết luôn bố đẻ của nó thì càng tốt. Nếu không phải do ông, con gái bọn họ có lẽ đã tìm được mối tốt hơn để hưởng phúc rồi.

Cha Vũ hận người đàn bà kia, chán ghét gia đình từng khinh bạc mình, nhưng đứa nhỏ không có tội. Trong khi đó vợ của ông chờ mãi không thấy tin vui, bởi thế ông quyết định sẽ nuôi nó và đặt tên là Vũ Hân Nguyệt.

Quyết định này của ông ban đầu bị người nhà phản đối. Họ không chấp nhận một đứa con ngoài giá thú bước chân vào Vũ gia, vì như vậy sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Nhưng điều bất ngờ là người vợ chung chăn chung gối lại ủng hộ chồng mình nhận con riêng về nhà, hơn nữa còn muốn công bố ra ngoài đứa nhỏ là con của bà.

Đương nhiên bà cũng có điều kiện nhất định. Vũ Hân Nguyệt có thể làm tiểu thư Vũ gia, được hưởng hết mọi đặc quyền của một tiểu thư, xong cô sẽ không được hưởng bất kì tài sản hay vị trí thừa kế.

Nếu ông chịu đồng ý điều kiện này, thì bà sẽ trực tiếp thuyết phục cha mẹ chồng. Cha Vũ không còn cách nào khác đành đồng ý, mà vợ của ông cũng thật sự làm được việc bà đã hứa hẹn với ông.

Cứ như thế người ngoài đều biết Vũ Hân Nguyệt là đại tiểu thư của Vũ gia, nhưng người ở trong gia tộc mới biết cô thực tế là con riêng, đã thế còn không có quyền thừa kế trong tương lai.

Vũ Hân Nguyệt có hai người em một trai một gái, nhưng cả hai đều xem cô như người vô hình trong nhà. Cô trong gia tộc không có người cùng lứa để chơi cùng, tất cả đều biết tồn tại xấu hổ của cô nên tự động xa lánh.

Nhiều khi Vũ Hân Nguyệt còn tự nghĩ, liệu có phải do thiên phú chiến sĩ ma pháp song cấp A của mình nên cô mới được Vũ gia nhận nuôi hay không, bọn họ chẳng qua thấy cô còn giá trị nên mới không vứt bỏ mà thôi.

Vũ Hân Nguyệt và Hương Mai không tính là họ hàng gần. Bà nội của cô là người Hương gia, cô quen đứa em họ này trong một bữa tiệc mừng thọ ông nội năm cô bảy tuổi. Hương Mai là người duy nhất cùng tuổi chịu chơi với cô, và thông qua Hương Mai, cô mới có cơ hội quen thêm được nhiều người khác.

Cô không định đổ toàn bộ trách nhiệm lên Trịnh gia, vì cô và Trịnh Hâm vẫn xem như là chị em tốt, nhưng Trịnh Thành Hi thì không thoát được.

“Nói có lí chút đi, là cô ta tự tiện sờ vào ta trước.” Tiểu Bảo Bối đương nhiên sẽ không để Vũ Hân Nguyệt chụp mũ lên đầu kí chủ của mình.

“Sờ thì đã sao? Mi cũng chỉ là một con robot mà thôi.” Vũ Hân Nguyệt hếch mũi khinh thường.

“Chỉ là một con robot mà thôi?” Đúng lúc nay có một giọng nữ mang theo chút nén giận vang lên, đồng thời thu hút sự chú ý của những người khác có mặt trong phòng.

Vũ Hân Nguyệt vừa thấy người lên tiếng là ai thì hận không thể tát chết chính mình. Có những lời không thể tùy tiện nói trước mặt một người, đặc biệt là khi người đó không dễ trọng.

“Sương, bà đến rồi sao?” Viện trưởng Thạch Sâm tươi cười càng thêm dịu dàng, đứng dậy đích thân đi ra đón bà tiến vào.

Tuy không biết làm sao tin tức đến được tai bà, nhưng một khi Trần Sương đã biết, thì khẳng định Hương gia không làm gì được Trịnh Thành Hi rồi.

“Vừa đến.” Trần Sương đáp lại ông một cái mặt lạnh, có điều hình như Thạch viện trưởng nhìn nhiều thành quen, xem qua đã biết rằng bà đang giận dỗi, vì thế hành động càng thêm ân cần bưng trà rót nước cho bà, hình tượng chân chó thế này khiến người khác nhìn ông uy nghiêm đã quen phải mở rộng tầm mắt.

“Không biết xấu hổ.” Trần Sương lầm bầm, xong vẫn nhận tách trà mà ông đưa đến. Chậm rãi nhấp một ngụm làm thanh cổ họng, âm thanh đặt chén trà xuống bàn cạch một tiếng lớn khiến cho Vũ Hân Nguyệt càng thêm bất an.

“Từ xa đã nghe thấy vị tiểu thư đấy muốn xử phạt đồ đệ của ta. Là người làm thầy, ta có thể biết nguyên nhân không?”

“…” Vũ Hân Nguyệt trước mặt Trần Sương sao không dám mạnh miệng như trước đó. Cô không muốn bị đối phương ghi hận rồi rước tai họa về Vũ gia. Bởi khi phải lựa chọn giữa một đứa con gái thiên phú song cấp A hay cơ hội nịnh hót một thiết kế sư đỉnh cấp, Vũ gia chắc chắn sẽ lựa chọn vế sau.

“Thưa Trần lão sư, tôi có thể thay mặt nói vài lời được không?” Luôn im lặng bỗng nhiên Trịnh Hâm chợt lên tiếng.

Trần Sương có ấn tượng với học viên này. Con bé là em gái của đồ đệ bà, Tần phu nhân cũng nhiều lần nói tốt với bà về cô, vậy thì cứ nghe thử đi.

“Được.”

“Sự việc lần này Hương Mai không tránh được một phần trách nhiệm.” Trịnh Hâm nói đến đây thì nhận được ánh mắt không dám tin của Vũ Hân Nguyệt, nhưng cô không hề để ý mà tiếp tục nói “Hân Nguyệt vì quá lo lắng cho em gái mới không biết lựa miệng, nhưng điều đó không thể phủ định một sự thật là Tiểu Bảo Bối đã gây ra điều tổn hại đến Hương Mai. Thiết nghĩ, chúng ta vẫn cần phải cho Hương gia một câu trả lời thích đáng mới được.”

“Vậy theo học viên này, sự việc nên giải quyết thế nào?” Thạch Sâm ngồi một bên nghe Trịnh Hâm phân tích một hồi liền cảm thấy khá hứng thú.

“Sự việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Hai bên đều có trách nhiệm, vậy sử dụng phương thức dĩ hòa vi quý, Hương Mai và Trịnh đại ca cùng đứng ra xin lỗi nhau, mọi chuyện xem như bỏ qua.”

“Ồ?”

Trần Sương nhếch nhẹ mày, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.

Thạch Sâm ngược lại thấy chủ ý này không tệ, còn không ngừng gật gù cảm thán suy nghĩ khá lắm.

Giáo quan Tiêu vừa hận không thể đem sự tồn tại của mình kéo đến nhỏ nhất, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị xướng tên trách mắng vì không làm tròn trách nhiệm của một giáo quan, vừa đồng tình hai tay hai chân với ý kiến của Trịnh Hâm. Chỉ cần sự việc bỏ qua, cái chức vụ quèn này của anh may ra còn giữ được.

Riêng Vũ Hân Nguyệt lại thấy chuyện giải quyết như vậy không thỏa đáng. Trịnh Thành Hi chỉ cần một câu xin lỗi là xong rồi? Vậy thời gian bất tỉnh nằm trong khoang chữa trị của Hương Mai trở nên vô nghĩa à?

Càng nghĩ càng giận, sự tức giận không nén được khiến cô nhìn Trịnh Hâm cũng chằng còn thân thiện như trước. Ha, suy cho cùng vẫn là anh em trong nhà nên bao che cho nhau đây. Uổng công mình còn vì nghĩ cho cô ta mới đưa ra ý kiến trừng trị Trịnh Thành Hi.

Nếu phải nói người ngoài cuộc duy nhất trong sự việc này có mặt ở đây chỉ có Tần Liệt. Hắn an tĩnh ngồi một chỗ, tay thi thoảng vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Bảo Bối, mặc kệ hệ thống bao nhiêu lần tưởng hắn gọi mình mà quay sang kèm theo dấu chấm hỏi to đùng.

Còn tưởng mình sẽ được ra mặt giúp thiếu niên chứ, ai ngờ sư phụ người ta đã tranh công trước rồi. Trần Sương biết được khẳng định là do Tiểu Bảo Bối mật báo, nên hành động thi thoảng vỗ lên đầu nó của hắn không phải không có nguyên do.

“Được rồi, cứ như vậy đi. Nếu Hương gia không có ý kiến thì ta cũng vậy.” Trần Sương bất ngờ đồng ý thỏa hiệp.

Bà làm vậy cũng có nguyên nhân cả. Thời điểm này ở Trung Ương Tinh cũng không yên bình như mặt ngoài mọi người đang thấy, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, bà cũng lo vì mình bảo hộ quá khiến đồ đệ mình quen thói sinh kiêu.

Cách của Trịnh Hâm vừa hay cũng hợp với suy nghĩ của Trần Sương, khiến bà phải nhìn cô bằng đôi mắt khác. Trịnh gia đúng là biết dạy dỗ con cháu thật đấy, mỗi đứa trong tương lai đều không thể hạn lượng.

Cuộc nói chuyện đi đến kết thúc. Học viên không còn việc gì nữa đều về kí túc xá, giáo quan Tiêu thì thầm thở phào một hơi bởi viện trưởng không có ý trách phạt mình mà chăm chăm bồi ý trung nhân rời đi. Nhưng mà trong lòng anh không hiểu sao vẫn thấy bất an.

Mọi chuyện liệu sẽ xuôn xẻ như những gì Trịnh Hâm nói sao?

Và ngay sáng ngày hôm sau, bọn họ đã lập tức có được câu trả lời.

Sau một đêm, tinh võng một lần nữa bùng nổ.