Quyển 1 - Chương 59: Tinh thần công kích

“Các người là ai?”

Tuy biết mình nói ra câu này thật thừa thãi, nhưng với hi vọng nhỏ nhoi, Trịnh Bân cần tranh thủ thời gian để nhắn tin cầu cứu.

Và cậu đã đoán đúng.

Mấy người này đã có tính toán từ trước, xây dựng một kết giới cách ly với thế giới bên ngoài, xong cũng vì vậy, bọn họ nắm chắc rằng Trịnh Bân không thể cầu cứu được.

Chính là chúng lại không biết rằng, bên cạnh cậu còn một Tiểu Bảo Bối chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Rầm!

Chỉ thấy trong một giây ngắn ngủi, mui trước của phi hành khí bị kiếm khí đánh nát bét.

Bọn chúng đều là chiến sĩ trung cấp!

Trịnh Bân giật mình, nhìn vũ khí hóa thực của mấy bóng đen tấn công mình, đồng thời thân thủ nhanh nhẹ tránh đi những mảnh vụn do phi hành khí bị đạp nát bắn ra.

Cứ ở mãi trong này không phải là cách.

Không gian trong phi hành khí hẹp, còn bị kẻ địch đánh dập phần đầu, không thuận tiện cho hắn tấn công hay phòng thủ.

Nhưng nếu bây giờ mở cửa chạy ra, nhất định sẽ trúng kế của bọn chúng.

Như vậy…

“Như Ý, biến lớn!”

Những bóng đen có lẽ không lường được mục tiêu của mình còn chiêu bất ngờ này, chỉ thấy phi hành khi trước mắt bị chọc thủng nóc, theo đó là một cột trụ với hoa văn kì lạ màu vàng kim không ngừng to ra, dường như mang theo mục đích phá luôn cả kết giới trong con ngõ.

“Hừ” Một trong ba bóng đen nhếch miệng hừ lạnh, lấy đà nhảy lên với ý đồ dùng kiếm khí phá tan cột trụ.

Keeng…

Một kiếm này màng theo năm phần lực của gã nhưng lại chẳng khiến cho cột trụ có chút sứt mẻ nào, đã vậy đỉnh trụ còn sắp chạm tới tầng kết giới rồi.

Không phải nói tiểu nhãi này chỉ là một thiết kế sư không có lực chiến đấu thôi sao?

Thế cái cột trụ kì lạ kia là cái gì? Vũ khí bảo mệnh Trịnh gia đưa cho Trình Thành Hi?

Sống từng đấy năm, chấp hành bao nhiêu nhiệm vụ ám sát, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một vũ khí kì lạ như vậy.

Có điều bây giờ có tự hỏi cũng vô ích, nếu một người không thể đánh vỡ nó, thì cả ba cùng xông lên vậy.

“Thập Tam! Thập Tứ! Cùng xông lên đi!”

“Được!”

“Được!”

Chỉ thấy ánh sáng lóe mắt nhiều màu không ngừng va chạm trên cột trụ.

Trịnh Bân nhân lúc bọn họ phân tâm đối phó với Gậy Như Ý thì thoát được ra khỏi phi hành khí, đồng thời cảm nhận độ bền của Gậy Như Ý đang không ngừng giảm xuống. Chỉ cần độ bề về 0, đồng thời Gậy Như Ý sẽ mất đi một lần sử dụng.

Cứ để bọn chúng đánh phá Gậy Như Ý không phải là cách, việc cậu phải làm bây giờ là kéo dài thời gian cho đến cứu viện tới.

Đến lúc thử chút uy lực thực sự của Luân Ý Côn và Phong Hình Quyền rồi.

“Như Ý, thu nhỏ.”

Trong nháy mắt, vốn là cột trụ lớn đến vài trượng biến thành cây côn dài trong tay của Trịnh Bân, đám sát thủ theo đó rời mục tiêu lên người cậu.

Bọn chúng đoán không sai. Cái vũ khí cũng có giới hạn nhất định.

E rằng Trịnh Thành Hi sợ họ sẽ chém vỡ bảo bối, nên mới vội vã thu nhỏ nó lại. Cũng tốt, dù sao mục đích của họ lần này là lấy mạng Trịnh Thành Hi.

"“Luân Ý đệ nhất thức!”

Không biết từ lúc nào đầu gậy của Trịnh Bân đã bổ lên đầu bóng đen trông có vẻ thực lực kém nhất cả ba, nếu không phải tên đó phản xạ tốt kịp thời né được, cái đầu gã khẳng định như dưa hấu bị bổ nát rồi.

“Kình phong thật mạnh!” Thập Nhị đứng bên cạnh cũng hoảng hồn, miệng lẩm nhẩm kinh thán.

Với uy lực này, có thể so với một kiếm toàn lực của chiến sĩ cấp bốn, càng đáng sợ hơn là tốc độ của đối phương rất nhanh, một gậy nhìn như tùy ý vung ra lại uy lực lớn như vậy, khiến người tấn công trước vốn là bọn họ, nhưng kết quả lại biến thành bị tấn công.

Thập Tứ tuy kịp thời né tránh, nhưng vẫn bị kình phong làm thương ở vai. Gã một bên ôm vai đang không ngừng chảy máu, ánh mắt mang theo sát ý nồng đậm phóng lên không ngừng tấn công vào chỗ hiểm của Trịnh Bân.

Suy cho cùng đây là lần đầu tiên Trịnh Bân có một cuộc chiến thật sự, trước đó từng đánh với Tần Liệt nhưng chỉ dừng lại ở luận bàn bồi dưỡng kinh nghiệm chiến đấu.

Và vấn đề quan trọng nhất, Trịnh Bân chưa từng gϊếŧ người.

Những kẻ trước mặt, trên tay đã từng dính không ít máu tươi, thủ đoạn tàn nhẫn thâm độc. Trịnh Bân sẽ chẳng trông chờ vào việc chúng sẽ nương tay với mình, nhưng cậu lại không động sát tâm được.

Điểm lợi duy nhất là tuy cả ba là sát thủ, còn là chiến sĩ trung cấp, nhưng so sánh về thể chất vẫn kém Trịnh Bân không ít. Cả kể tên thực lực mạnh nhất là Thập Nhị cũng mới thể chất B-.

Có điều điểm lợi này sẽ rất nhanh biến mất, bởi bên đối thủ có đến ba người, mỗi đòn đưa ra đều là sát chiêu, Trịnh Bân từ ban đầu tấn công uy mãnh, đến lúc này chỉ có thể chật vật phòng thủ.

Thân thể dần bị dồn đến góc tường, Trịnh Bân muốn né tránh càng thêm khó khăn, độ bền của Gậy Như Ý thông qua những đợt tần công liên tiếp sắp cận về 0, trong lòng thiếu niên cầu khẩn cứu viện mau đến đi.

[Độ bền Gậy Như Ý đã về 0. Vật môi giới chuẩn bị biến trở lại thành vòng tay của kí chủ. Thời gian có thể sử dụng tiếp theo là sau 24 giờ. Thời gian đếm ngược: 5… 4… 3… 2… 1…0!]

Cây gậy trên tay Trịnh Bân biến mất, trở thành luồng sáng bay về cổ tay cậu rồi hiện ra chiếc vòng như ban đầu.

Ba tên sát thủ cũng phát hiện điều này, nên thủ đoạn tấn công càng kịch liệt hơn.

Trịnh Bân không còn vũ khí để đánh trả, trên người xuất hiện không ít vết thương, nghiêm trọng nhất là vết thương ở eo, bị kiếm khí cắt một đường sâu hoắm.

Đau đớn từ vết thương kí©h thí©ɧ lên thần kinh khiến Trịnh Bân cảm thấy càng phải thêm tỉnh táo, đồng thời trong đầu có một ý định mạo hiểm.

Từ trong biển tinh thần, Trịnh Bân điều động một lượng tinh thần lực rồi ảo hóa thành ba mũi tên.

Bước đầu tiên thì đơn giản rồi, nhưng để chuyển ba mũi tên tinh thần lực đó rà ngoài và tấn công đối thủ một cách bất ngờ mới là chuyện khó.

Nếu Trịnh Bân làm không tốt, vậy hậu quả để lại sẽ không khác gì ông nội hay Quân Duệ giáo quan.

Nhưng hiện tại cậu không còn lựa chọn nào khác. Cái bức tượng kì lân chết tiệt kia chưa từng kích ra vòng bảo hộ bảo vệ mình như lời Tiểu Bảo Bối từng nói.

Đậu má cái tượng này nhất định là đồ giả! Lượng máu quý giá mình bỏ ra trở nên công cốc sao!

“Không nghĩ nữa! Liều thôi!”

Xoẹt!

“A…!”

Thành công rồi?

Chỉ thấy ba tên vừa rồi còn kịch liệt tần công mình lúc này đồng loạt nằm vật ra đất, theo đó trước mặt Trịnh Bân cũng xuất hiện một bảng thông báo.

[Chúc mừng kí chủ! Bạn đã tự ngộ ra kĩ năng: “Tinh thần công kích”.]

Ồ?

Kĩ năng còn thể tự ngộ ra sao? Trịnh Bân luôn cho rằng cậu chỉ có thể đổi kĩ năng từ cửa hàng hệ thống thôi chứ!

Ba tên sát thủ vừa ngã xuống đất thì làn sương đen trên người cũng tự động biến mất, dần dần hiện ra hình dáng ba người đàn ông trung niên mặc trang phục bó sát màu đen, hai mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép. Hiển nhiên biển tinh thần ba tên này chẳng ra sao, cho nên cậu mới có thể tấn công dễ dàng như vậy.

Cậu bấm vào bốn chữ “Tinh thần công kích” được in đậm trên bảng thông báo, một màn hình khác liền hiện ra, bên trong liệt kê chức năng và số liệu của kỹ năng này.

"Kỹ năng phụ trợ 2: TINH THẦN CÔNG KÍCH

+Cấp bậc: 1/10. (Cần 10000 tích phần để thăng lên cấp 2.)

+Chức năng: trong 25 giây có thể triệu ra ba mũi tên tinh thần lực với sức tấn công 250, tốc độ 100 và tạo thành tổn thương nhất định lên biển tinh thần của đối thủ, có 30% gây ra sát thương chí mạng khiến biển tinh thần của đối thủ bị phá hỏng hoàn toàn.

Lưu ý:

- Kí chủ chỉ được sử dụng kĩ năng này khi lượng tinh thần lực trong biển tinh thần không dưới 80%, mỗi lần sử dụng sẽ tiêu hao mất 30% lượng tinh thần lực.

- Không thể sử dụng với đối thủ có thực lực cao hơn mình quá nhiều, sẽ gây ra phản phệ."

“Shhh…” Trịnh Bân chẳng kịp nhìn kĩ bảng thống kê thì đã bị cơn đau dội đến làm mờ hai mắt.

Đâu má! Cậu quên mất bản thân mình còn vết thương trên người, nãy giờ mất không ít máu rồi. Bảo sao cơ thể càng ngày càng mất sức.

“Tiểu Bảo Bối! Cậu lúc này mà không xuất hiện, tôi khẳng định sẽ mất máu mà chểt đấy!”

Thiếu niên miệng lầm bầm dựa tường từ từ ngồi xuống, một tay chặn vết thương ở eo, dần lịm đi lúc nào không hay.

“Tiểu Hi!”