Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Huyễn Hình Sư

Quyển 1 - Chương 83: Nỗi lòng của Trịnh lão

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày cuối tuần rất nhanh đã đến, hôm nay Trịnh Bân dự định sẽ về nhà.

Tần Liệt rời đi được năm ngày, ký túc xá so với lúc trước càng thêm cô quạnh hơn. Theo nội dung của thử thách, người tham gia không thể liên lạc với bên ngoài, mọi thứ đều dựa vào chính mình. Vì thế, dù rất muốn hỏi thăm tình hình của đối phương, nhưng Trịnh Bân không thể làm gì được.

Quyết định của Trịnh Bân là tự phát, nên người ở Trịnh gia chưa biết thiếu gia sẽ trở về hôm nay. Vì thế lúc bảo vệ trông cửa thấy bóng dáng quen thuộc qua lớp cửa kính của phi hành khí thì không khỏi giật mình.

“Thiếu… Thiếu gia?”

“Mở cửa.”

“Vâng vâng.” Nam bảo vệ ấn nút mở cửa, phi hành khí tự động lái vào bên trong.

Đại quản gia nhận được thông báo của bảo vệ, vội đi tới chỗ Trịnh lão đang ngồi đánh cờ với Trịnh Hâm.

“Ông chủ, thiếu gia vừa mới về.”

“Nó về rồi?”

Động tác hạ cờ của Trịnh lão dừng trong giây lát, nhưng cuối cùng lại đặt xuống một vị trí khác so với dự định ban đầu. Đồng nghĩa, người cầm quân đối thủ đã thua.

“Tiểu Hâm, khi cầm quân đừng quá dè dặt, cẩn thận là tốt, nhưng dễ bị nắm lấy điểm yếu.”

Trịnh lão nói xong câu này thì đứng dậy, bảo đại quản gia cho người sắp xếp lại phòng của Trịnh Bân, còn mình thì tự đi đón cháu trai. Trước kia ông luôn đau đầu vì thằng cháu dạy mãi không nên người, nhưng bây giờ thì tự hào đến mức nửa đêm có thể cười tỉnh.

Trịnh Hâm bị bỏ lại trong phòng, quân cờ nắm ở lòng bàn tay không biết từ khi nào đã nghiền thành bột phấn. Cô không để tâm, lấy khăn lau sạch tay, sau đó đứng dậy như chưa có chuyện gì xảy ra.

Anh trai khó lắm mới về nhà, cô phải ra tiếp đón chứ.

Trịnh Bân chật vật tránh khỏi sự quan tâm nhiệt tình của đại quản gia, sau khi chào hỏi Trịnh lão và hỏi thăm tình hình trong nhà không vấn đề gì mới yên tâm đi về phòng.

Căn phòng so với lúc cậu mới xuyên đến không có gì thay đổi, vì có người thường xuyên dọn dẹp nên bên trong luôn sạch sẽ. Thập Tứ đã không còn ở đây, vì bên cạnh Trịnh Bân bây giờ đã có Tiểu Bảo Bối, nên nó được cải tạo lại và đưa sang khu khác để tái sử dụng.

Rất nhanh đã đến buổi tối, Trịnh Bân phá lệ dùng bữa cùng Trịnh lão và Trịnh Hâm, điều này dẫn đến sự ngạc nhiên của họ và người làm trong nhà.

“Tiểu Hi, dạo này ở trường vẫn tốt chứ?”

“Vẫn tốt ạ.”

“Cháu đấy, gần đây xảy ra nhiều chuyện như thế mà không nói gì với ta. Trịnh gia có thể không mạnh về thực lực, nhưng nếu thật sự chọc vào, Trịnh lão ta cũng không phải đèn cạn dầu.”

Thật đáng buồn khi chuyện của cháu trai mà ông phải nghe từ miệng của người khác. Trịnh Thành Hi thay đổi, nhưng không chỉ là tính cách mà còn cả sự lạnh nhạt xa cách với người nhà. Nhưng rắc rối mà cậu gây ra, bây giờ ông không cần phải tự tay giải quyết nữa.

Mà thôi, đây vốn là chuyện vui. Ông từng lo lỡ có vấn đề đột ngột xảy ra với ông, cháu trai chẳng chịu trưởng thành, ông sẽ không yên lòng mà nhắm mắt.

“Cháu có thể tự lo được.” Trịnh Bân khẽ lắc đầu. Phiền phức trước đây của nguyên chủ đã khiến Trịnh lão phải đau đầu rất nhiều, vì thế sau khi có được thân thể này, cậu đã hứa sẽ không để ông phải ra mặt thay mình nữa.

“Tùy cháu.” Trịnh lão không nói thêm nữa.

“Anh, anh có thể giúp em một chuyện không?” Trịnh Hâm một bên luôn im lặng bỗng lên tiếng.

Trịnh Bân nhíu mày. Không biết cô ả lại muốn gì đây?

“Sắp đến Cuộc thi giữa các học viện rồi, tuy nhà trường có hỗ trợ cơ giáp để học viên sử dụng, nhưng em vẫn muốn có một cái cho riêng mình. Anh có thể nói giúp với Trần đại sư một tiếng không?”

Không thể phụ nhận việc Trịnh Hâm không ưa Trịnh Thành Hi, nhưng ai bảo anh ta là đồ đệ của Thiết kế sư đỉnh cấp chứ. Cuộc thi kia có ý nghĩa rất trọng đại với cô. Trịnh Hâm đương nhiên sẽ tìm cách để cùng nhóm với Tần Liệt, nhưng vấn đề là họ cần phải trải qua vòng đấu nội bộ để tranh xuất đại diện cho học viên, tuy nhiên, những đối thủ trong trường năm nay không hề đơn giản, đặc biệt là đội của đại hoàng tử.

Trịnh Bân biết về cuộc thi đó, còn biết nó sẽ được diễn ra ở đâu. Trong tiểu thuyết, Trịnh Hâm cũng thỉnh cầu Tần Liệt nói giúp với sư phụ, nhưng lúc ấy học trò cưng của bà là Ninh Duật nào có nguyện ý, vậy nên cô ta không còn cách nào khác phải nhờ một vị đại sư khác.

Hiện tại Trịnh Bân mở lời, hiển nhiên Trần Sương sẽ đồng ý. Thế nhưng, cậu không muốn đồng ý một tí nào.

Chỉ là có Trịnh lão đang ngồi đây, Trịnh Bân không tiện từ chối. Trịnh Hâm chính vì xem ở chuyện này mới chọn thời cơ nói ra.

“Anh có thể hỏi giúp em, nhưng sư phụ có đồng ý không thì anh không hứa được.”

“Không sao ạ. Anh nguyện ý nói giúp là em vui rồi.” Trịnh Hâm cười rạng rỡ, chu đáo gắp đồ ăn bỏ vào bát cậu.

Trịnh Bân nhìn thức ăn trong bát, môi mỏng hơi mím nhẹ. Trịnh Bân trước nay chưa từng kén ăn, nhưng có một loại cậu không thể đυ.ng đũa nổi. Đó chính là nấm. Hành động này của Trịnh Hâm, là thật sự không biết hay là cố tình chọc tức cậu.

Từ nhỏ đến lớn Trịnh Bân luôn được ông nội giáo dục rất tốt, đồ ăn đã ở trong bát không thể bỏ ra, như vậy rất bất lịch sự. Nên dù có không thể ăn, Trịnh Bân vẫn nhẫn nhịn cho vào miệng nhai qua loa rồi nuốt xuống, chưa từng để lộ ra cảm xúc dư thừa nào.

Tâm trạng ăn uống bị người nào đó phủi sạch, Trịnh Bân lễ phép đứng dậy rồi rời đi, vừa bước vào phòng đã lập tức chạy tới nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Thiếu niên một hồi vật lộn mới chậm rãi ngồi xuống nền đất, ký ức năm tám tuổi bỗng nhiên ùa về.

Cha mẹ mỗi ngày đều bận đi làm đến tối muộn, tuy có thuê bảo mẫu đến chăm sóc Trịnh Bân, nhưng do nguyên nhân căn bệnh tâm lý sợ tiếp xúc người lạ, nên người đó chỉ cần đấy nấu ăn và dọn dẹp.

Thế nhưng ngày hôm đó, bảo mẫu vốn phải đến nấu ăn thì không thấy đâu, Trịnh Bân đói quá không chịu được nên lén lút ra ngoài tìm gì đó. Cậu mở tủ lạnh ra, bên trong đều là nguyên liệu tươi chưa qua chế biến. Không ai có thể trông mong một cậu nhóc tám tuổi sẽ biết nấu ăn, vậy nên khi thấy một đĩa nấm trắng trẻo xinh xắn, Trịnh Bân không nghĩ nhiều liền lấy ra và ăn luôn.

Vậy nên, hậu quả rất nhanh đã xảy ra. Trịnh Bân bị ngộ độc bất tỉnh, nếu không phải ông nội kịp thời đến thăm cậu chứng kiến được, chỉ sợ tính mạng cũng khó giữ.

Sau lần đó, Trịnh Bân không thể đυ.ng vào nấm. Ban đầu chỉ cần ngửi mùi cũng khiến cậu buồn nôn, dù bây giờ đã đỡ hơn, nhưng vẫn không cách nào ăn được.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Trịnh Bân cố xốc lại tinh thần rồi đứng dậy, đi ra mở cửa thì thấy người đứng bên ngoài là đại quản gia. Trên tay ông có một cái khay đựng trà mật ong và một ít bánh ngọt.

“Thiếu gia, tôi thấy bữa tối ăn ít quá, nên mang ít trà bánh đến phòng cậu sẽ đói.”

Trịnh Bân sửng sốt nhưng vẫn tránh người sang một bên để ông đi vào. Đại quản gia thuần thục đặt đồ lên bàn, ánh mắt lướt qua cửa nhà vệ sinh chưa kịp đóng lại, quay ra cúi đầu nói với Trịnh Bân.

“Thiếu gia, ngài về nhà ông chủ vui lắm, chỉ là tính cách của ông ấy không dễ biểu lộ, cậu đừng buồn nhé.”

“Tôi biết rồi. Cảm ơn ông.” Trịnh Bân gật đầu.

Đại quản gia là người thứ hai trong nhà này ngoài ông nội thật sự đối xử tốt và quan tâm đến Trịnh Thành Hi, tiếc rằng kết cục của ông lại vô cùng thảm khốc. Trịnh Bân sẽ không để chuyện đó lặp lại ở thế giới này.

Đại quản gia sâu xa nhìn Trịnh Bân, muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng lại rời đi.

Đêm.

Trịnh Bân bị cơn đói kéo tỉnh, dù có trà bánh của đại quản gia giúp cậu lót dạ, nhưng với một thiếu niên đang tuổi ăn lớn, làm sao mà bõ được. Trong phòng không chuẩn bị trước dịch dinh dưỡng, nên cậu định đi ra ngoài tìm xem sao.

Lúc Trịnh Bân đi qua phòng của Trịnh lão thì thấy cửa phòng đang mở, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, cậu dựa thích giác cực tốt của mình nghe ra giọng của Trịnh lão và Đại quản gia.

“Ông chủ, đã ba ngày qua ngài không uống thuốc ức chế rồi. Cứ như vậy sẽ xảy ra chuyện mất.”

“Ông đừng khuyên nữa. Ta bây giờ uống nó đã chẳng có tác dụng gì. Mấy người của Sở nghiên cứu cũng bó tay rồi.”

“Ngài không được đánh mất hy vọng, bọn họ vẫn đang cố gắng tìm cách. Thuốc không thể ức chế hoàn toàn, nhưng ít nhất sẽ làm chậm lại. Nếu ngài không uống, sợ rằng tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.”

“Ta đã sống đủ rồi, đâu cần phải làm khó mình, làm khó bọn họ. Chẳng qua, ta không thể yên tâm Tiểu Hi và Tiểu Hâm, chúng nó còn quá nhỏ.”

“Vậy thì ngài càng phải uống. Ngài không muốn nhìn thấy ngày chúng kết hôn sinh con hay sao? Ngài có chuyện gì, Trịnh gia sẽ chỉ còn hai đứa trẻ gánh vác.”

“Thôi được rồi. Đừng lớn tiếng, cẩn thận người khác nghe thấy. Chuyện này ta không muốn truyền đến tai Tiểu Hi và Tiểu Hâm. Chúng nó biết chuyện sẽ lo lắng.”

“Ngài… Haiz, muộn rồi, ngài cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Trịnh Bân trầm mặc nghe hết tất cả, phát hiện đại quản gia chuẩn bị đi ra thì nhanh chóng quay trở về phòng, trong đầu toàn là đoạn nói chuyện vừa diễn ra.

Việc sử dụng kỹ năng tinh thần chữa trị không thể chậm trễ nữa. Ban đầu Trịnh Bân còn lăn tăn về việc phải giải thích cậu có tinh thần lực cho Trịnh lão thế nào. Trịnh lão là người thông minh, nếu cậu ăn nói bừa bãi sẽ không qua mắt được ông. Nhưng hiện tại vấn đề đó không còn quan trọng nữa.

“Mở [Cửa hàng hệ thống], tôi muốn mua kỹ năng [Tinh thần chữa trị].”

[Bạn có chắc chắn dùng 12000 tích phân để đổi kỹ năng?]

“Chắc chắn.”

[Giao dịch thành công.]

**Sau đây là chuyên mục review truyện hay**:

**CẦU XIN CÁC NGƯỜI CHO CON ĐƯỜNG SỐNG**

Tác giả: Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu.

Thể loại: Hiện đại, sảng văn, hệ thống (làm nền), 1 x 1, chủ thụ, lời lẽ đanh thép bao che khuyết điểm thụ x mỗi ngày đều luyện tập nói lời tâm tình dịu dàng công, HE.

Edit + Beta: Thủy Ngư (wp thuyngu)

Tình trạng: Hoàn (105 chương)

————-

Văn án

Tiếc nuối lớn nhất ở đời trước của Mục Từ Túc không phải là gặp phải thằng đàn ông khốn nạn hại thân bại danh liệt lâm vào bước đường cùng, cũng không phải là sau khi khóa chặt với hệ thống nghịch tập vả mặt nhưng chưa kịp hưởng thụ thành quả thì đã bất ngờ bỏ mạng. Mà chính là anh không thể lấy lại công bằng cho cô bé sự sát vì bạo lực học đường.

Sống lại ngoài ý muốn, Mục Từ Túc quay về bốn ngày trước khi cô bé đó tự sát. Mọi chuyện đều có cơ hội cứu vãn, lần này anh nhất định có thể bù đắp tất cả nuối tiếc.

Văn án cụ thể hơn:

Khi Mục Từ Túc sa vào bước đường cùng, anh đã từng nhận được lời mời từ hai hệ thống, một là dựa vào mặt để thăng cấp, hai là dựa vào vả mặt để thăng cấp. Mục Từ Túc không hề nghĩ ngợi mà chọn cái thứ hai. Nhưng không ngờ rằng, sau khi công thành danh toại, anh lại bất ngờ xuyên đến thế giới song song lựa chọn hệ thống dựa vào mặt để thăng cấp.

Hệ thống: Nhiệm vụ của anh là công lược tra nam 1234 trước mặt, làm bọn hắn yêu thích anh, si mê anh, đồng thời mê luyến anh không rời.

Mục Từ Túc: Yên tâm, tôi sẽ kiện bọn họ táng gia bại sản.

[Cô bé bị chúng ta bắt nạt những năm qua], em gái bị bạo lực học đường, anh sẽ dẫn em quang minh chính đại đứng tại vị trí nguyên cáo trước tòa.

[Người phụ nữ bị bạo lực gia đình], yên tâm, ly hôn giành quyền nuôi con là nghề của tôi.

[Vụ án cứu giúp những chú mèo hoang bị ngược đãi], mặc dù không có pháp luật bảo vệ thú cưng, nhưng trộm thú cưng chính là phạm tội trộm cắp tài sản.

Lưu ý: Không phải chuyên ngành luật nên những nội dung liên quan đến ngành luật đều là bịa đặt. Bối cảnh không thật, không thật, không thật, không liên quan đến thực tế, kỵ nói chuyện vô duyên chửi bới, trái tim tác giả làm bằng thủy tinh, có thể spam icon gia truyền cho quý vị bất cứ lúc nào, đừng đùa với tác giả.

Lời editor: Các bạn đừng quá coi trọng vào pháp luật kiện tụng này nọ, chủ yếu coi đánh mặt ngược tra là được rồi, hì hì, có hỏi mình cũng không biết trả lời đâu :3

Tóm tắt tác phẩm: Khi Mục Từ Túc sa vào bước đường cùng, anh đã từng nhận được lời mời từ hai hệ thống, cái đầu tiên là dựa vào mặt để thăng cấp, cái thứ hai là dựa vào vả mặt để thăng cấp. Mục Từ Túc không hề nghĩ ngợi mà chọn cái thứ hai. Nhưng không ngờ rằng, sau khi công thành danh toại lại bất ngờ xuyên thế giới song song lựa chọn hệ thống dựa vào mặt để thăng cấp… Giọng văn sảng khoái, tình cảm dồi dào, đọc một mạch không dứt, thiết lập nhân vật rõ ràng dứt khoát, nhân vật chính với tài ăn nói hùng hồn mang theo hào quang trợ giúp các nhân vật phụ kiện cáo thành công, hướng tới cuộc sống tốt đẹp.

**Y: Truyện hay lắm nha mọi người, tình tiết vả mặt rất đã, tui chính là vì bộ này mà bỏ bê truyện của mình =__=|| ( Tự thẹn 3s ~ ) Mọi người tìm đúng nhà Thủy Cung Ngư để đọc nha. **

**P/s: Hôm bữa kiếm được hai cái ảnh nhân vật hợp hình tượng main quá nên tui đã ngứa tay làm một cái bìa mới, mọi người thấy thế nào**?

![](https://up-pic.itoon.org/contribute/fiction/207317/markdown/7402822/1629895344042.jpg-original600jpg?sign=63d43b8729b285489261fdf2d21470c5&t=6449bb00)
« Chương TrướcChương Tiếp »