Chương 33

Nghe Dương Tam giải đáp, Điền Kha Vũ cái hiểu cái không, chỉ cảm thấy nơi này phong thủy không tệ.

Doãn Văn Giác gật đầu, nói: “Lúc cậu hai tôi định mua miếng đất này đã bỏ ra một trăm vạn mời danh sư phong thủy đến đây xem xét, ông ta cũng nói như vậy.”

Dương Tam chỉ cười cười, càng quan trọng hơn là nơi này linh khí nhiều hơn những nơi khác một chút, cô vốn là yêu quái nên tương đối mẫn cảm với vấn đề này. Đương nhiên, lượng linh khí này cũng chưa khiến cô phải đỏ mắt thèm thuồng.

Doãn Văn Giác vội vàng dẫn Dương Tam vào nhà.

Bởi vì Lâm Trạch Hải vô duyên vô cớ xảy ra chuyện nên bạn bè thân thích của ông ta đến đây cũng không ít. Vợ của Lâm Trạch Hải là Dương Vi, tuổi đã qua năm mươi, tuy được bảo dưỡng rất tốt nhưng vẫn không thể giấu được sự lo lắng trên gương mặt.

Lâm Trạch Hải bị trói vào một cây cột, liều mạng giãy giụa, đôi mắt ẩn ẩn hiện lên hồng quang.

Dương Tam nhìn qua, thấy phía sau Lâm Trạch Hải dường như có bóng dáng của một con chồn lớn. Cô nhướng mày - đây là chồn tinh không bám được vào người?

Dương Vi nhìn thấy Doãn Văn Giác, sốt ruột nói: “Văn Giác, đại sư mà cháu nói đâu?”

Bà nhìn xung quanh, chỉ thấy Doãn Văn Giác dẫn theo hai cô gái xinh đẹp trẻ tuổi tiến vào, căn bản không hề thấy đại sư.

Đối với loại tính huống này, Dương Tam đã sớm tập mãi thành quen. Đối với những nhân loại này mà nói, trên mặt mà không có vài nếp nhăn thì không phải đại sư.

Doãn Văn Giác nhìn về phía Dương Tam, cô chậm rãi bước lên. Những người trong phòng cảm thấy chỉ trong một cái chớp mắt, cô đã từ cửa đi đến trước mặt Lâm Trạch Hải. Ngón tay tinh tế trắng nõn của Dương Tam hướng về phía trán Lâm Trạch Hải, đem hơi thở của bản thân bộc phát ra.

Cả người Lâm Trạch Hải lập tức phát run. Tóc dựng lên giống như con nhím. Không, nói chính xác hơn thì con chồn tinh bên trong ông ta đang sợ hãi dựng tóc gáy.

Nhìn người cậu ngày thường ôn tồn lễ độ giờ đây mái tóc dựng đứng như chú nhím khiến Doãn Văn Giác bật cười thành tiếng, thành công nhận được ánh mắt hung ác của ba mình.

Một tiếng hét thảm phát ra từ trong miệng Lâm Trạch Hải, chồn tinh trong cơ thể hắn như cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, mau chóng chạy trốn khỏi người ông.

Dương Tam sao có thể để chồn tinh có cơ hội này, trực tiếp bắt lấy nó, trói chặt sau đó ném ra ngoài, động tác liền mạch lưu loát.

Mảnh đất trống phía trước bỗng xuất hiện một con chồn khổng lồ đang run bần bật.

Mọi người cùng hít sâu một hơi, trước mắt bao nhiêu người như vậy bỗng dưng xuất hiện một con chồn, đây là thanh tinh rồi ư? Tuy nhiên chiêu thức của Dương Tam cũng thành công đánh tan nghi ngờ của mọi người.

Ba của Doãn Văn Giác là Doãn Bình vô cùng hài lòng: con trai tiêu nhiều tiền như vậy, lần này xem như có ích.

Mày Dương Tam nhíu lại, nhìn qua hết sức buồn rầu.

Doãn Văn Giác hỏi: “Thứ này rất khó xử lý hay sao?” Cũng phải, một con chồn tinh to như vậy muốn giải quyết thật không dễ dàng.

Dương Tam phục hồi tinh thần, nhàn nhạt đáp: “Không phải, chỉ là tôi chưa bao giờ ăn thịt chồn nên không biết phải làm như thế nào mới ngon.”

Bằng mắt thường mọi người có thể thấy được con chồn trên mặt đất run rẩy càng lợi hại hơn.

Những người khác: “…”