Chương 1.1: Chiêu Hồn

Bốn bề Trấn Phượng Hoàng, huyện Vu Sơn, Trùng Khánh được bao quanh bởi những ngọn núi cao. Nơi đây nổi tiếng với lăng mộ của hoàng đế nhà Thương, do đó thu hút vô số khách du lịch trong và ngoài nước đến tham quan. Hiện tại đã phát triển thành điểm du lịch cấp 5A. Đạo quan Kỳ Sơn được đặt theo tên cùa núi Kỳ Sơn, nơi phát hiện ra lăng mộ của hoàng đế.

Tuy nhiên, những ngày gần đây đạo quan này đã xảy ra một vài sự kiện đặc biệt . Cờ trắng tang tóc được treo ở khắp nơi.

" Những linh hồn lang thang hãy mau quay về. Có ba linh hồn đang đến, những người còn sống mau tránh xa. Tôi sẽ dùng máu của mình để thu hút họ. Những linh hồn lang thang mau mau trở về!"

Vừa mới qua nửa đêm, một âm thanh quỷ dị từ trong đạo quan truyền ra. Như xa như gần, thật thật giả giả. Âm thanh sắc bén lộ ra vài phần kỳ quái.

Gió nổi lên, khiến những cây hoè cách đạo quan hai mét lay động, giương nanh múa vuốt. Tiếng lá xào xạc, phối hợp với những văn tự cổ khó hiểu trong đạo quan, giống như những bóng ma thì thầm trong đêm tối.

Đột nhiên, tiếng sét to như trâu vang lên, tia chớp xẹt ngang qua bầu trời tựa như một con rắn khổng lồ. Bầu trời đầy sao bị mây đen che phủ, mây đen từ mọi hướng kéo đến phía trên đầu đạo quan Kỳ Sơn tạo thành một vòi rồng khổng lồ. Lúc này, tiếng chuông trên mái chợt vang lên.

"Leng keng"

Như bị tiếng chuông thu hút, một tiếng sấm vang lên, theo sau là tia chớp dày đặc. Trong phúc chốc, đám mây đen trong vòi rồng quay nhanh. Gió đen tràn vào, ngân hà rơi xuống.

Tất cả những điều kỳ diệu trên lập tức biến mất trả lại thế giới như cũ, xung quanh chỉ có âm thanh của côn trùng và chim.

Trong phòng tang, nến hương từ từ bay lên. Trên hai chiếc ghế dài đặt một chiếc quan tài được sơn màu đỏ. Bề ngoài quan tài có màu sắc đỏ tươi bắt mắt, loáng thoáng lộ ra một điềm xui rủi. Thỉnh thoảng, một cơn gió thổi qua, ngọn nến được đặt dưới quan tài lung lay như sắp tắt.

Mà trên mặt đất cạnh quan tài có một thiếu niên đang nằm. Thiếu niên dung mạo thanh tú nhưng đôi mắt lại nhắm chặt, đôi môi trắng bệnh, sắc mặt có chút xanh xao. Trên cổ tay trắng nõn còn có một viết thương gớm ghiếc, máu tươi chói mắt đang không ngừng chảy ra.

Đột nhiên, thiếu niên đang tắt thở mở bừng hai mắt, ngồi dậy trong giây lát sau đó lại ngã xuống vì mất quá nhiều máu. Đợi Lục Tự Cẩm bớt choáng váng mới mở mắt ra. Lúc này, một khuôn mặt dữ tợn đầy răng nanh, phần lớn xác thối đã rơi ra từ khe hở giữa hai hàm răng bốc mùi hôi thối xuất hiện trước mặt cậu.

Lục Tự Cẩm mở to mắt, theo bản năng đánh hắn một quyền.

Chỉ nghe rắc một cái, tiếng âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên.

"Mẹ nó!"

"Ah......"

Bản song ca một người một quỷ cùng vang lên trong phòng tang lễ.

Sau một vài phút, Lục Tự Cẩm cắn một đầu băng gạc quấn quanh cổ tay bị thương. Sau khi làm xong vì sơ ý cử động quá mạnh khiến cậu nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn.

Mà nam quỷ m8 cao gầy kia nghe được tiếng kêu đau đớn của Lục Tự Cẩm liền che lại đôi mắt gấu trúc, lên tục lùi về sau, cuối cùng ngồi trong góc rung bần bật. Lục Tự Cẩm ngồi dựa vào quan tài hít một hơi sau đó liếc nhìn nam quỷ kia

Nam quỷ bị nhìn đến da đầu tê dại. Đôi mắt xanh tím ẩn ẩn truyền đến cảm giác đau đớn. Đây là lần đầu tiên anh ta bị người sống đánh đó! Thật sự đau lắm luôn!

Anh ta co rúm người lại, giọng run run nói:

"Đại nhân, chuyện này không thể trách tôi được. Tôi cũng bị cậu đưa đến đây! Ai mà biết được cậu vừa mới tới liền sợ hãi ngất đi. Tôi sợ trong lúc cậu hôn mê bị những con quỷ hoang khác lợi dụng chiếm hữu thân thể nên cố ý chờ cậu tỉnh lại, ai mà có ngờ....."

Anh ta càng nói càng ủy khuất, thiếu điều muốn oa oa khóc lớn.

Lục Tự Cẩm:....

Lục Tự Cẩm cảm thấy có chút áy náy. Bởi vì cậu cũng chính là dã quỷ chiếm đoạt thân xác người khác. Tên ban đầu của cậu cũng là Lục Tự Cẩm. Cậu và nguyên thân có cùng họ tên. Thậm chí, ngoại hình của hai người còn giống nhau như đúc, giống đến từng nốt ruồi trên cơ thể.

Nguyên thân vốn là trẻ mồ côi được một vị đạo sĩ già nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ. Cậu từ lâu đã coi vị đạo sĩ già như người thân của mình. Ban đầu, nguyên thân nghĩ rằng cậu sẽ chăm sóc đạo sĩ già cho đến khi ông qua đời. Nhưng trời không chiều lòng người. Trong lúc nguyên thân đi học trên thành phố, đạo sĩ già lại bất chợt qua đời ngoài ý muốn.

Nguyên thân nhận được thông báo liền trở về đạo quan và nhìn thấy đạo sĩ già đã nằm trong quan tài. Cậu vô cùng bàng hoàng, bản thân chịu đả kích, không thể nào chấp nhận được việc đạo sĩ già đã qua đời.

Thông báo chính thức về việc đạo sĩ già qua đời rất mơ hồ. Nguyên thân không tin rằng một người bản lĩnh như đạo sĩ già lại chết một cách không rõ ràng như vậy. Cậu ta rất muốn biết đạo sĩ già đến tột cùng là chết như thế nào.

Vì thế, nguyên thân nghĩ ra một ý tưởng kì quái....

Là....

Chiêu hồn.

Tuy nhiên, nguyên thân thiên phú chưa đủ. Cho dù từ nhỏ đã theo đạo sĩ già học kỹ năng. Nhưng cậu ta cũng chỉ là một tên gà mờ, trong lúc không cẩn thận đã triệu hồi một dã quỷ xấu xí. Nguyên thân vốn đang mất máu, dương khí không đủ lại còn nhìn thấy quỷ nên trực tiếp bị hù chết.

Một linh hồn từ thế giới khác đến và nhập vào thân xác nguyên thân, trở thành Lục Tự Cẩm như hiện tại.

Là cậu nhặt được sự tồn tại thêm một đời nữa.