Chương 12

Cậu không hỏi tiếp mà chuyển sang: “Anh nói cần ở trong ngọc bội để tĩnh dưỡng, vậy tôi có thể giúp gì không?”

Trì Tinh ngừng lại một chút rồi thêm vào: “Tôi có tiền, nhà họ Trì cũng rất nhiều tiền. Chỉ cần dùng tiền là giải quyết được.”

Không biết có phải Trì Tinh nghe nhầm hay không, nhưng cậu dường như nghe thấy tiếng cười khẽ phát ra từ hướng ngọc bội. Tiếng cười dịu dàng, như gió nhẹ thổi qua mặt nước, khiến lòng người trở nên thoải mái.

“Nhà họ Phí cũng rất giàu, nhưng vong hồn không như người thường. Thứ chúng tôi cần không phải tiền, mà là công đức.”

Trì Tinh hơi khựng lại: “Theo kinh nghiệm mười năm đọc truyện của tôi, công đức chính là làm việc thiện, đúng không?”

“Tôi bây giờ chỉ có thể ở trong ngọc bội, muốn làm cũng lực bất tòng tâm. Nếu cậu muốn giúp tôi, thì hãy thay tôi làm nhiều việc thiện nhé.”

Không chần chừ, Trì Tinh liền đồng ý, cậu ngẩng cao đầu tự tin nói: “Hôm nay ra đường tôi còn làm được hai việc tốt.”

“Nói tôi nghe xem nào?”

Trì Tinh kể lại chuyện nhặt được 5 ngàn và 4 ngàn 400 tệ, cuối cùng còn tự hào hỏi: “Thế nào, tôi đã làm được hai việc tốt phải không?”

Phí Khâm rất phối hợp, khen ngợi: “Oa! Giỏi~ quá~ trời~ luôn~”

Nhìn vào những ký tự có dấu lượn sóng, Trì Tinh hiểu ngay Phí Khâm đang chế giễu mình!

Chưa kịp nổi giận, Phí Khâm lại nhắc nhở: “Năm giờ rồi, cậu sắp phải ra ngoài rồi đấy.”

Trì Tinh giật mình. Nói chuyện với Phí Khâm mà thời gian trôi nhanh thật?

Giờ người ta có bạn ăn, bạn chơi, bạn học... Còn cậu thì lại có một con ma làm bạn trò chuyện?

Có vẻ cũng không tệ.

Trì Tinh vui vẻ lấy một sợi dây ngọc ra từ ngăn kéo, xỏ miếng ngọc bội vào rồi đeo lên cổ. Cậu không quên cảnh cáo: “Đừng có mà lén nhìn cơ bụng của tôi đấy.”

Phí Khâm: “...”

“Tôi không phải loại ma đó.”

Trì Tinh cuối cùng cũng an tâm, nhìn dáng vẻ trong sáng như trăng rằm của Phí Khâm, cậu nghĩ chắc anh ta không phải loại ma thích nhìn lén người khác đâu.

Nhưng điều Phí Khâm không nói là, anh chẳng cần lén nhìn, bởi vì anh đường hoàng mà nhìn.

Khi Trì Tinh đến khách sạn, đồng hồ vừa điểm sáu giờ. Trịnh Mẫn và Trì Tùng thấy cậu bước xuống xe, liền vẫy tay chào.

"Sao bố mẹ chưa vào trước?" Trì Tinh ngạc nhiên, vì mọi lần, bố mẹ cậu luôn vào trước.

Trịnh Mẫn hờn trách, khẽ chạm nhẹ vào trán cậu: "Sợ con đi một mình sẽ sợ hãi."

Trì Tinh bật cười, giọng điệu cũng dịu dàng hẳn: "Con sợ ai chứ?"

Trịnh Mẫn chỉ mỉm cười.

Trì Tùng nhìn bộ quần áo trên người Trì Tinh, khẽ cau mày, nhắc nhở: "Dạo này trời trở lạnh, lần sau ra ngoài nhớ mặc thêm áo."

Trì Tinh cười rồi gật đầu đồng ý.

Phí Khâm không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ yên lặng trong ngọc bội quan sát Trịnh Mẫn và Trì Tùng.

Trì Tinh cùng bố mẹ đi vào phòng riêng. Khi đẩy cửa bước vào, cậu thấy bác cả và chú ba đã có mặt từ trước. Hai gia đình vốn đang trò chuyện vui vẻ, nhưng khi thấy Trì Tinh, tất cả bỗng im lặng, trên mặt hiện lên vài phần suy tư khó đoán.

Cô con gái của chú ba, Trì Nguyệt, không để ý những điều đó, cô hớn hở chạy ra cửa, ngọt ngào chào hỏi: "Chú, thím, anh, mọi người đến rồi."

Sau khi chào, cô kéo tay Trì Tinh một cách thân thiết, lắc nhẹ: "Anh, sao giờ anh mới đến?"

Vừa nói, cô vừa nhón chân ghé vào tai Trì Tinh thì thầm: "Anh Hải lúc nãy còn nói xấu anh đó!"

Trì Hải, con trai của bác cả, chính là người anh họ từng nhiều lần xô xát với Trì Tinh hồi nhỏ.

Trì Tinh cũng rất thích tính cách sôi nổi của Trì Nguyệt. Cậu khẽ nhéo má cô: "Mặc kệ anh ta."

Trì Nguyệt kéo Trì Tinh đến bàn, cậu chào hỏi từng người. Bác cả và bác gái vẫn giữ vẻ mặt trầm ổn, còn chú ba và thím ba vẫn cười tươi, nhưng khi ánh mắt lướt qua Trì Hải, anh ta bỗng nhe răng cười, ánh mắt đầy vẻ hả hê.

Trì Tinh chỉ liếc qua rồi dời ánh nhìn đi, khiến Trì Hải chưa kịp thể hiện hết thái độ mỉa mai của mình.