Chương 2: Bùa Và Chu Sa Đỏ!

nhóm dịch: bánh bao

...... Nhưng trước mắt, ngoại trừ ông Đỗ đã không còn ý thức, trong nhà người có thể làm chủ quả thật không ai ở nhà.

Cũng may Đỗ Thanh Miên thoạt nhìn cũng không quá để ý, chỉ hỏi một câu: “Chị tôi cũng không có ở đây sao?”

Sư phụ nói cô có một người chị ruột.

“Cái này...” Thím Vương không biết nên nói như thế nào.

Năm đó sau khi phu nhân qua đời, đại tiểu thư Đỗ Thanh Gia không trở về nữa, còn đổi tên đi diễn kịch, còn cãi nhau với ông chủ. Cũng vào lúc ông chủ xảy chuyện, đại tiểu thư mới chạy về nhà, không biết nói gì với mấy người kia, mấy ngày đó không khí trong nhà rất là âm u.

Đã 5 năm rồi, đại tiểu thư vẫn chưa về.

Thím Vương chỉ có thể hàm hồ nói: “Đại tiểu thư đang bận rộn sự nghiệp.”

Đỗ Thanh Miên gật gật đầu, tựa hồ có chút đáng tiếc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ chỉ "giường" trong miệng cô nói: “Sư phụ nói đã thông báo cho trong nhà tôi sắp trở về, phòng của tôi đâu? Chúng ta phải đặt giường trước.”

Lúc này thím Vương mới bừng tỉnh vỗ tay, “Ngài đi theo tôi.”

Thím Vương dẫn cô đến một gian phòng bên cạnh tường ở lầu một, nói: “Đây là phòng ngủ mà phu nhân chọn cho tiểu thư, trước đã thu dọn đồ đạc đặt vào, cái giường này rất rộng, cái này...”



Thím ấy nói tiếp, ánh mắt dừng trên chiếc “giường” cố chấp của Đỗ Thanh Miên, có chút do dự, đồ chơi kia nhìn thế nào cũng không thể nằm ngủ được nhỉ?

Đỗ Thanh Miên không đáp lại thím ấy, quét xung quanh phòng ngủ, nhìn thấy một bên tường phòng này bổ nghiêng tới, hình dạng của cả gian phòng không phải vuông vắn, bên ngoài cửa sổ lại trồng mấy gốc cây cao ngất trời, đem nguồn sáng của toàn bộ phòng ngủ chắn không còn tý nào, không khỏi nhíu nhíu mày: “Tôi muốn đổi phòng ngủ.”

“Đổi phòng ngủ?” Thím Vương sửng sốt, “Vậy ngài ngồi nghỉ ngơi trước đi, chờ phu nhân trở về thương lượng với phu nhân.”

Mẹ ruột đã qua đời, phu nhân trong miệng thím ấy tự nhiên là người không có danh phận kia.

Đỗ Thanh Miên không nói, nhìn chằm chằm cái giường kia chăm chú hồi lâu, tiến lên hai bước vén ga trải giường lên, nâng nệm, nhặt lấy một tờ bùa.

Trên bùa màu vàng tươi vẽ chu sa đỏ tươi, u ám quỷ dị, thím Vương lập tức biến sắc, Đỗ Thanh Miên chậm rãi cuốn lá bùa kia lên thu vào túi nói: “Bảo sao lại có nguyên khí ba động .”

Đỗ Thanh Miên bỗng nhiên nhớ tới chuyện mẹ kế khi còn bé sư phụ kể cho cô nghe, hiện tại lại gặp phải chuyện như vậy, không hiểu sao bỗng dưng chán ghét đối với người mẹ chưa từng thấy này.

“Cái này... Chuyện gì thế này?”Thím Vương hoảng sợ, mời cô ra ngoài ngồi trước, lại nhớ tới ông Đỗ nằm trên giường, hiện tại Đỗ gia là Diêu Thi Lam làm chủ, ngay cả người ra mặt cho Đỗ Thanh Miên cũng không có, không khỏi có chút thương tiếc đối với Tứ tiểu thư.

Trong nhà ngoại trừ bảo mẫu như thím ấy thì cũng chỉ còn lại có mấy người Đỗ gia, bùa giấy là ai đặt đã rất rõ.

Thím Vương không làm chủ được, thân phận của thím ấy cũng không cho phép nói gì, đang muốn mời Đỗ Thanh Miên ra phòng khách trước, kết quả Đỗ Thanh Miên không dịu dàng hiền hòa như bề ngoài, mà kiên quyết kéo quan tài lên nâng bước lên lầu hai.